
Kobbie Mainoo không còn được trọng dụng tại Manchester United.
Trước thềm trận derby Manchester đầu tiên của mùa giải, người hâm mộ đang đặt ra một câu hỏi đầy trăn trở: liệu có còn chỗ cho những cầu thủ "cây nhà lá vườn" tại các CLB Ngoại hạng Anh? Nếu Manchester City vẫn có những Phil Foden hay Rico Lewis, thì đội hình xuất phát của Manchester United lại có nguy cơ vắng bóng một cái tên đi lên từ học viện, với việc Kobbie Mainoo không được trọng dụng. Đây chỉ là một ví dụ rõ nét cho thực trạng đang diễn ra trên khắp nước Anh.
Sự biến mất của những cầu thủ bản địa không chỉ là một hiện tượng đơn lẻ. Bốn CLB giàu truyền thống như Aston Villa, Leeds United, Wolverhampton Wanderers và Burnley hiện không có cầu thủ địa phương nào trong đội một, sau khi các ngôi sao trẻ như Jacob Ramsey hay Archie Gray bị bán đi để đáp ứng các quy tắc về tài chính.
Các con số thống kê đã nói lên tất cả. Quay trở lại mùa giải 1995/96, Ngoại hạng Anh có trung bình 6.5 cầu thủ địa phương trong mỗi đội. Tuy nhiên, sau phán quyết Bosman, con số này giảm nhanh chóng xuống còn 3.7 vào mùa 2010/11 và giờ chỉ còn vỏn vẹn 2.7 cầu thủ. Thậm chí, ba đội khác là Nottingham Forest, Liverpool và Bournemouth chỉ có một cầu thủ duy nhất được coi là "người địa phương".

Các cầu thủ cây nhà ngày càng vắng bóng tại Ngoại hạng Anh.
Vậy nguyên nhân cho sự suy giảm này là gì? Sau phán quyết Bosman, các CLB nhanh chóng đa dạng hóa đội hình bằng cách chiêu mộ cầu thủ từ khắp nơi trên thế giới. Dù sau đó UEFA và Ngoại hạng Anh đã áp dụng các quy tắc "cầu thủ cây nhà lá vườn", nhưng định nghĩa này chỉ giới hạn ở việc đào tạo trong nước chứ không phải ở địa phương. Thêm vào đó, việc các CLB ngày càng dễ dàng bán những tài năng trẻ với mức giá cao để giải quyết các vấn đề tài chính cũng góp phần vào thực trạng này.
Tuy nhiên, có một yếu tố khác đang thay đổi cuộc chơi: đó là cuộc chiến để ký hợp đồng với các tài năng học viện ở độ tuổi ngày càng trẻ hơn. Các CLB lớn sẵn sàng chi tiền để chiêu mộ những "sao mai" xuất sắc nhất, bất kể họ đến từ vùng miền nào. Để thành công tại một CLB như Newcastle, một tiền đạo trẻ không chỉ phải là tài năng triển vọng nhất ở vùng đông bắc mà còn phải là người giỏi nhất nước Anh.
Sự cạnh tranh khốc liệt này là cần thiết, nhưng cũng khiến một phần bản sắc của bóng đá Anh bị mất đi. Khi các giám đốc thể thao và huấn luyện viên ngày càng ưu tiên hiệu quả kinh tế và thành công trên sân cỏ, dường như có một thứ gì đó đang bị lãng quên: ý nghĩa của việc một người con của thành phố khoác lên chiếc áo của chính đội bóng quê hương mình.