Thuở đó, Thủ đô Hà Nội có 2 đội bóng mạnh luôn là kình địch, kèn cựa nhau trong mỗi vòng đấu và luôn là những ứng cử viên nặng ký cho chức vô địch đó chính là Công an Hà Nội và Câu lạc bộ Quân đội. 2 cái tên lớn nhất mà mỗi lần nhắc đến người Hà Nội lại thấy tiếc nuối về một thời vàng son khi những năm đó Sân vận động Hàng Đẫy của Công an Hà Nội cũng như sân Cột Cờ của đội bóng Quân đội luôn chật kín khán giả và độ sôi động cũng như cuồng nhiệt thì không thua kém gì những sân bóng ở Italia thời bấy giờ.
![]() |
Đội bóng áo lính có một Nguyễn Hồng Sơn tài hoa ở tuyến giữa thì Công an Hà Nội cũng có một niềm tự hào mà hầu như người dân Thủ đô nào cũng không thể quên – Người đội trưởng mắt một mí – Vũ Minh Hiếu. Minh Hiếu giờ đây đã 44 tuổi, mới đây người hâm mộ còn được thấy những bước chạy của anh trong màu áo Clb Ngôi sao thi đấu giải phủi Cup Hồ Gươm. Thiếu tá ngành Công an bây giờ đã lên cân rất nhiều cùng với những nếp nhăn trên khuôn mặt nhưng những pha xử lý kỹ thuật như ngày xưa thì vẫn không hề mai một.
Nhắc đến Công An Hà Nội của ngày xưa, một nửa Thủ đô lại sống lại cảm giác hạnh phúc thuở nào. Họ có một Đỗ Thành Tôn bay như chim trong khung thành, một Mai Tiến Dũng cùng Bật Hưng vững chãi ở tuyến dưới, một Tuấn Thành sát thủ ở tuyến trên cùng người đội trưởng không thể thay thế Vũ Minh Hiếu cầm trịch tuyến giữa. Với đôi chân vòng kiềng, khuôn mặt vênh vênh và một dáng đi khệnh khạng thì tố chất thủ lĩnh là một điều Minh Hiếu luôn được nhớ đến. Ở đội bóng Thủ đô, mang trên tay chiếc băng đội trưởng, Minh Hiếu như một số 10 đích thực dù anh mang áo số 11 yêu thích và nhường số 10 lại cho Tuấn Thành.
Ở Hiếu có kỹ thuật cá nhân của một tiền vệ hàng đầu, những cú sút phạt có một không hai và những đường chuyền chết chóc cho người đồng đội ăn ý Tuấn Thành ở phía trên. Trong phạm vi hẹp thì Minh Hiếu luôn có những pha xử lý mang đẳng cấp của một tiền vệ số 1 khu vực Đông Nam Á chứ không chỉ gói gọn trong khuôn khổ quốc gia. Mỗi pha vẩy má ngoài chân phải hay những pha xâu kim của tiền vệ này luôn làm các cổ động viên có được cảm giác thỏa mãn khi họ được đến sân để xem một nghệ sĩ chơi bóng chứ không còn là đá bóng.
Những cú sút phạt của anh luôn làm các thủ môn rơi vào trạng thái lo lắng đến tột đỉnh khi bóng luôn đi theo một quỹ đạo cầu vồng để găm vào góc thấp khung thành mà khi họ kịp bay người thì cũng đã là quá muộn. Những cái tên danh giá thời điểm đó như Châu Chí Cường của CA TPHCM, Trần Tiến Anh của CLB Quân đội hay Nguyễn Đức Thắng của SLNA đều đã từng nếm trải. Là bộ não của Công an Hà Nội và sau này là Hà ng không Việt Nam nhưng Minh Hiếu không phải là không có điểm yếu.
Thể lực chính là vấn đề lớn nhất ngăn cản tiền vệ tài hoa này thi đấu tốt trong trọng vẹn 90 phút. Ở câu lạc bộ, Minh Hiếu là Vua, là tâm điểm của mọi sự chú ý, là thần tượng của mọi thế hệ, từ những người già đến các em nhỏ của một nửa yêu màu trắng của Thủ đô. Nửa còn lại sẻ chia cho Nguyễn Hồng Sơn của đội bóng áo Đỏ cùng thành phố. Là một chàng trai có cá tính mạnh mẽ, Minh Hiếu luôn thẳng thắn và bộc trực trong mọi vấn đề nên cũng vì thế mà anh phải xách va li ra rời tuyển sau khi mạnh miệng chỉ trích những tiêu cực đang tồn tại dưới thời HLV người Áo – Anfred Riedl. Hiếu nói “dù có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn tôn trọng thầy Riedl, tôi nghĩ ông ấy cũng chịu nhiều sức ép và không được quyết định theo ý mình”.
Hành động vạch áo cho người xem lưng của Minh Hiếu rõ ràng không làm hài lòng bộ sậu ở thượng tầng bóng đá Việt Nam và anh không thể ở lại. Sau này Riedl đã gọi trở lại Vũ Minh Hiếu để tham dự Tiger Cup 2000, đó cũng là một điều chưa từng có trong Bóng đá nước nhà khi một cầu thủ đã bị đuổi về câu lạc bộ nhưng ai cũng hiểu, khả năng về chuyên môn của Minh Hiếu là không phải bàn cãi, một lời tạ lỗi sâu sắc của chiến lược gia người Áo đến người đội trưởng tài hoa này.
Trong năm 2001, Minh Hiếu bị ban tổ chứ treo giò 3 trận sau trận Công an Hà Nội gặp Công an TPHCM của Lê Huỳnh Đức trong một buổi chiều nóng như đổ lửa ở sân Hàng Đẫy vào đầu tháng 4 mà chính Hiếu cũng không hiểu vì sao! Có nghi án bán độ ở trận đấu đó khi 2 đội thể hiện một lối chơi kém cỏi hơn rất nhiều so với thường lệ. Lãnh đạo Công an Hà Nội không thể bảo vệ được Minh Hiếu nên chàng tiền vệ số 11 đành phải đứng mũi chịu sào, làm vật tế thần cho mọi chỉ trích. Bản tính cương trực và thẳng thắn, Hiếu tuyên bố: “tôi khẳng định không bao giờ có chuyện tiêu cực như ban tổ chức tuyên bố, nếu có tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm trước pháp luật”.
Ngày đó bóng đá Việt Nam, mỗi cầu thủ ngôi sao của câu lạc bộ đều là những thần tượng của mọi người dân trong nước. Người Sài Gòn yêu Huỳnh Đức, Hoàng Bửu, người xứ Nghệ có Anh em nhà Văn Sỹ Hùng, Hữu Thắng. Còn người Hà Nội một nửa dành cho Hồng Sơn còn nửa còn lại là của Vũ Minh Hiếu như chính lời anh tâm sự: ”Những ai yêu phủi phủi, yêu sự cá tính và độ quái ma mãnh thì rất mê Công an Hà Nội còn những ai thích những gì tròn vành vạch thì mê Thể Công ( tức là Clb Quân đội). Cũng bởi vì Clb Quân đội thời điểm đó là nòng cốt của đội tuyển Quốc gia với hơn nửa đội hình đá chính trên tuyển nên mỗi lần thi đấu ở đội tuyển Hiếu cũng như Tuấn Thành luôn trong tình trạng đói bóng, bị cô lập vì không ai chịu chuyền cho mình!
Chỉ giành được một chiếc Dunhill Cup 1999 duy nhất trong sự nghiệp, còn lại là hai lần về nhì ở Cup Quốc gia cùng 1 lần hạng ba ở Giải VĐQG mùa giải 99/2000 nhưng Vũ Minh Hiếu cùng Công an Hà Nội luôn là một đội bóng được yêu mến với lối chơi phản công sắc sảo, tinh tế và mạnh mẽ của mình. Giờ đây khi đã ổn định cuộc sống cùng cô vợ xinh đẹp Thùy Dương cùng hai công chúa nhỏ thì Minh Hiếu vẫn không nguôi đam mê cùng trái bóng, vẫn xuất hiện trên sân phủi cùng những đồng đội như Tuấn Thành hay kình địch Hồng Sơn, Hải Biên, Quang Hà thuở xưa để cho người dân Thủ đô nhớ lại và yêu hơn một Vũ Minh Hiếu tài hoa thưở nào – Một chàng trai đã từng là thần tượng lớn của bóng đá Hà Nội!