
Giữa muôn vàn sóng gió, Joan Laporta đã chèo lái con thuyền Barcelona vượt qua hàng loạt thử thách tưởng chừng không thể. Nhưng giờ đây, vị chủ tịch đang đối mặt với một thất bại cay đắng và hữu hình nhất: lời hứa về ngôi nhà Spotify Camp Nou.
Theo bài phân tích trên tờ MARCA, việc liên tục trì hoãn ngày trở lại sân vận động không chỉ là một vấn đề về hậu cần, mà đã trở thành vết gợn lớn nhất trong nhiệm kỳ của ông, làm tổn hại nghiêm trọng đến uy tín cá nhân và kìm hãm tương lai tài chính của cả câu lạc bộ.
Kể từ khi trở lại nắm quyền vào tháng 3 năm 2021, Laporta đã xây dựng hình ảnh của một nhà lãnh đạo có khả năng xoay sở phi thường. Ông bắt đầu nhiệm kỳ bằng việc tìm được khoản bảo lãnh 124,6 triệu euro vào phút chót.
Ông đối mặt với "vụ án Negreira" và được miễn truy tố phần lớn các tội danh do hết thời hiệu. Quan trọng nhất, trong mỗi kỳ chuyển nhượng, Joan Laporta như một ảo thuật gia, luôn tìm ra cách để đăng ký các cầu thủ mới bất chấp luật lệ tài chính khắc nghiệt của La Liga.
Bằng các "đòn bẩy", các thương vụ bán cầu thủ và những tính toán phức tạp, đội hình Barcelona vẫn được bổ sung những cái tên chất lượng như Joan Garcia hay Marcus Rashford.
Laporta đã chiến thắng trong các cuộc chiến trên bàn đàm phán, trong phòng xử án và trên thị trường chuyển nhượng. Nhưng ông đang thua trong cuộc chiến với chính dự án mang tính biểu tượng của mình.
Thất bại với Camp Nou không đến đột ngột, mà là một chuỗi những lời hứa bị phá vỡ. Ban đầu, Laporta đầy lạc quan tuyên bố đội bóng sẽ trở về nhà vào cuối năm 2024. Khi mốc thời gian đó trôi qua, hy vọng được chuyển sang trận tranh cúp Joan Gamper vào tháng 8 vừa qua.
CLB thậm chí đã phát động một chiến dịch truyền thông rầm rộ, với chính Laporta tự hào dẫn đầu.
Nhưng rồi, sự im lặng bao trùm khi ngày đó đến và đi. Sự thất hứa này đã biến niềm tin của người hâm mộ thành sự phẫn nộ. Hình ảnh một vị chủ tịch quyết đoán, luôn nói được làm được, giờ đây đã bị tổn hại nặng nề.
Nhận ra sai lầm của mình, Laporta đã phải thay đổi thái độ. Từ những tuyên bố hùng hồn, ông chuyển sang những lời kêu gọi sự "thông cảm" từ các cổ động viên.
"Chúng tôi sẽ trở lại Spotify Camp Nou sớm nhất có thể... nhưng tôi không thể nói chính xác thời điểm." ông thừa nhận một cách thận trọng. Đó là một sự thừa nhận cay đắng rằng Laporta đã mất kiểm soát đối với tiến độ của dự án quan trọng nhất trong di sản của mình.
Trong khi đó, Barcelona vẫn phải tiếp tục thi đấu trên sân Estadi Johan Cruyff nhỏ bé, một lời nhắc nhở hàng tuần về tình trạng "vô gia cư" của họ.

Tuy nhiên, hậu quả của sự chậm trễ này còn vượt xa sự thất vọng của người hâm mộ. Nó đang trực tiếp "bóp nghẹt" nền tài chính của Barcelona.
Một trong những nguồn doanh thu quan trọng nhất từ sân vận động mới là việc bán các khu vực khán đài và phòng VIP cao cấp, dự kiến mang về khoảng 100 triệu euro.
Theo quy định, khoản doanh thu này chỉ được các công ty kiểm toán ghi nhận và được La Liga xác thực khi sân vận động đi vào hoạt động. Vì sân vẫn là một công trường, khoản tiền này vẫn đang bị "đóng băng".
Điều này tạo ra một vòng luẩn quẩn tai hại: không có 100 triệu euro doanh thu, Barcelona không thể đáp ứng quy tắc 1:1 của La Liga (chi tiêu 1 đồng cho mỗi đồng kiếm được).
Việc không thể quay lại quy tắc 1:1 đồng nghĩa với việc khả năng chi tiêu và tăng cường lực lượng của họ trong các kỳ chuyển nhượng tới sẽ bị hạn chế nghiêm trọng.
Nói cách khác, mỗi ngày Camp Nou chậm tiến độ là một ngày Barcelona tự trói tay mình trên thị trường tài chính và thể thao. Nỗi cay đắng của Joan Laporta không chỉ là về những viên gạch và vữa, mà còn là về tương lai cạnh tranh của một gã khổng lồ đang cố gắng tìm lại vinh quang.