Delap nổi tiếng với những quả ném biên trong màu áo Stoke.
Có một giai đoạn, sân Britannia là nỗi ám ảnh thật sự với mọi đội bóng ở Ngoại hạng Anh. Không phải vì Stoke City sở hữu ngôi sao tầm cỡ hay lối chơi mãn nhãn, mà bởi họ là hiện thân của thứ bóng đá nguyên thủy, trực diện và tàn khốc. Dưới bàn tay của Tony Pulis, “The Potters” trở thành đội bóng khiến mọi đối thủ phải chuẩn bị kỹ càng cho... những tình huống bóng chết.
Stoke không có kỹ thuật tinh tế, nhưng họ có tổ chức, kỷ luật và sức mạnh. Trong giai đoạn đỉnh cao cuối thập niên 2000, mỗi cú ném biên của Rory Delap đều khiến khung thành đối thủ chao đảo. Với đôi tay phi thường, anh có thể ném bóng đi xa hơn 30 mét, tạo nên những pha bóng chẳng khác nào cú phạt góc. Mỗi lần Stoke được hưởng ném biên, cả sân như nín thở chờ đợi bàn thắng.
Tony Pulis hiểu rõ điểm mạnh của đội bóng mình – và ông tận dụng nó đến mức hoàn hảo. Ông biến bóng chết thành chiến lược, không phải tình huống ngẫu nhiên. Từ phạt góc, ném biên đến đá phạt, mọi kịch bản đều được luyện tập chi tiết. Các cầu thủ di chuyển, chắn người, tạo khoảng trống và tận dụng từng khoảnh khắc hỗn loạn trong vòng cấm. Với Pulis, đó là nghệ thuật – thứ nghệ thuật của hiệu quả tuyệt đối.
Không ít HLV đã phải than thở sau khi rời Britannia. Arsene Wenger từng cay đắng nói rằng “đến Stoke chẳng khác nào chơi bóng bầu dục”, nhưng chính lời nói đó lại khắc sâu thêm danh tiếng của họ. Stoke không cần đẹp, họ chỉ cần khiến đối thủ khổ sở. Trong cái lạnh cắt da của miền Trung nước Anh, mỗi pha tranh chấp, mỗi quả tạt đều là trận chiến sinh tồn.
Dù gây tranh cãi, HLV Pulis vẫn được tôn trọng nhờ hướng đi khác biệt.
Thành công của Pulis không chỉ nằm ở kết quả, mà còn ở việc ông dám đi ngược dòng. Khi bóng đá Anh chạy theo triết lý kiểm soát và ban bật, ông vẫn kiên định với thứ bóng đá cơ bắp và kỷ luật. Dưới thời ông, Stoke không bao giờ dễ bị đánh bại – họ biết cách khiến những đội mạnh nhất phải chơi theo cách của mình.
Thú vị là, những gì từng bị xem là “xấu xí” của Pulis giờ đang được nhìn nhận lại với con mắt khác. Trong Ngoại hạng Anh hiện đại, từ Brentford đến Arsenal, ngày càng nhiều đội tận dụng bóng chết và ném biên chiến lược – điều mà Tony Pulis đã tiên phong hơn một thập kỷ trước. Các HLV đương đại thừa nhận rằng trong một giải đấu giàu tính cạnh tranh, set-pieces có thể tạo ra khác biệt giữa chiến thắng và thất bại.
Stoke City của Tony Pulis có thể không được yêu, nhưng chắc chắn họ được nhớ. Họ là biểu tượng của thời kỳ mà bóng đá không cần đẹp để được tôn trọng. Trong lịch sử Ngoại hạng Anh, ít đội bóng nào có thể gây ám ảnh chỉ bằng cú ném biên – và đó chính là di sản bất tử của Tony Pulis cùng “những chiến binh Britannia”.













