Manchester United trở lại mặt đất một cách phũ phàng. Và cú tát đau nhất không phải pha vung tay “vào mặt đồng đội” đầy khó tin của Idrissa Gueye – tình huống khiến Everton phải chơi thiếu người từ phút 13 – mà chính là 90 phút bạc nhược của MU ngay tại Old Trafford.
Trước một Everton mười người, tưởng như đây sẽ là cơ hội để MU khẳng định sự hồi sinh sau 5 trận bất bại. Nhưng kết quả lại bóc trần sự thật: cuộc “revival” đó chỉ là ảo ảnh.
Everton mất người sớm, nhưng không hề sụp đổ. Thậm chí, họ còn chơi gọn gàng, tổ chức và sắc nét hơn cả chủ nhà. MU cầm bóng nhiều hơn, dứt điểm nhiều hơn, nhưng mọi thứ đều thiếu ý tưởng.
Đội chủ nhà giống như đang chơi trong trạng thái… choáng váng sau khi bị Kiernan Dewsbury-Hall mở tỷ số bằng cú sút tuyệt đẹp. Bàn thắng ấy không chỉ phá vỡ thế trận, mà còn khiến MU bộc lộ hết sự mong manh mà Ruben Amorim muốn che giấu suốt thời gian qua.
5 trận bất bại trước đó từng tạo cảm giác rằng MU đang đi đúng hướng. Nhưng trận thua 0-1 này đặt lại tất cả vào đúng vị trí. Một Everton mười người mà MU còn không thể tạo sức ép thực sự – đó là lời cảnh tỉnh rõ ràng hơn bất kỳ biểu đồ phong độ nào.
Everton xứng đáng với chiến thắng. Họ có một tuyến phòng ngự chơi chắc chắn, James Garner – cầu thủ cũ của MU – làm chủ tuyến giữa, Dewsbury-Hall ghi bàn quyết định, và Jack Grealish tạo nhiều tình huống đột biến. Họ đá như thể đang có 11 người, trong khi MU lại đá như thể chính họ mới mất người.
Về phía MU, gần như không có điểm sáng. Đội bóng thi đấu rời rạc, thiếu liên kết, thiếu nhuệ khí và đặc biệt thiếu bản lĩnh khi bị dẫn bàn. Thống kê sau trận đã cho thấy điều đó.
Đây không phải vấn đề mới. Nó là căn bệnh cũ, từng khiến MU sa sút mùa trước và giờ tái phát dù Amorim đang cố gắng tái thiết. Khi đối thủ lùi sâu, MU lúng túng; khi chơi pressing, MU dễ bị bẻ gãy; khi cần sự bình tĩnh, họ lại vội vàng và mất kiên nhẫn.
Nặng nề nhất vẫn là câu chuyện tâm lý. MU bị đặt câu hỏi về tinh thần chiến đấu, về khả năng xoay chuyển tình thế và về niềm tin vào chính mình. Tưởng như Amorim đã phần nào xua đuổi được những “con quỷ bóng tối” ấy, nhưng không, chúng vẫn ở đó – và trận thua Everton làm chúng hiện rõ hơn bao giờ hết.
Everton vượt qua Liverpool để leo lên phía trên bảng xếp hạng, còn MU phải ngậm ngùi nhìn chính mình bị kéo xuống lại vạch xuất phát. Ba đội (MU, Liverpool, Everton) cùng 18 điểm, nhưng phong thái thi đấu lại khác nhau hoàn toàn. Nếu Everton thể hiện sự lì lợm và quyết tâm, MU lại chìm trong thất vọng và sự rối loạn.
Thất bại này không chỉ là một trận thua. Nó là lời nhắc nhở rằng MU còn rất xa mới có thể nói đến sự hồi sinh thật sự. Nếu muốn trở lại nhóm cạnh tranh châu Âu, Ruben Amorim sẽ phải giải quyết không chỉ vấn đề chiến thuật, mà cả vấn đề tinh thần – thứ đã lộ rõ sau màn trình diễn tệ hại này.
MU thua vì chính họ – vì sự thiếu tổ chức, thiếu bản lĩnh và thiếu niềm tin. Một trận thua khiến tất cả những lời lạc quan trước đó bỗng trở nên… lố bịch.












