Man Utd đang bước vào một giai đoạn chuyển đổi mạnh mẽ, có thể coi là cuộc đại tu sâu rộng nhất của đội trong nhiều năm. Dưới triết lý của Ruben Amorim và sự giám sát chiến lược của Sir Jim Ratcliffe, đội bóng hướng tới mô hình phát triển bền vững thay vì chạy theo những bản hợp đồng đắt đỏ nhưng thiếu hiệu quả. Điều này kéo theo hàng loạt thay đổi trong cấu trúc nhân sự, đặc biệt là ở hàng tiền vệ – khu vực được đánh giá là trọng tâm của kế hoạch tái thiết.
Các công thần lương cao và không còn giữ phong độ ổn định bị đưa vào danh sách thanh lý. Casemiro, người từng được kỳ vọng mang lại chất thép, giờ đã 33 tuổi và nhận mức lương 350.000 bảng mỗi tuần. Sự sa sút khiến anh trở thành biểu tượng cho những sai lầm chi tiêu trước đây. Marcus Rashford, từng là “viên ngọc” của học viện, cũng không còn được coi là không thể thay thế khi phong độ thất thường và các vấn đề ngoài sân cỏ ảnh hưởng đến màn trình diễn của anh.
Tuy nhiên, sự chú ý lớn nhất lại thuộc về Bruno Fernandes. Ở tuổi 31, trong khi vẫn là đội trưởng và giữ vai trò sáng tạo chủ đạo, Bruno lại đối mặt nguy cơ bị thay thế trong 2–3 năm tới. Các nguồn tin từ Anh khẳng định Amorim muốn xây dựng một hàng tiền vệ giàu năng lượng hơn, phù hợp với thứ bóng đá cường độ cao mà ông theo đuổi. Phong độ sáng tạo của Bruno có dấu hiệu chững lại, và dù hợp đồng đến năm 2027, Man Utd vẫn sẵn sàng lắng nghe các đề nghị phù hợp.
Song song với việc loại bỏ những nhân tố quá tuổi hoặc không đáp ứng yêu cầu chiến thuật, Man Utd lên kế hoạch chi 250 triệu bảng cho bộ ba mục tiêu: Adam Wharton (Crystal Palace), Carlos Baleba (Brighton) và Elliot Anderson (Nottingham Forest). Cả ba đều trẻ, giàu thể lực và phù hợp triết lý của Amorim. Đáng chú ý, Baleba được xem là mục tiêu số 1 và đã sẵn sàng chuyển đến Old Trafford nếu được mời. Mức giá của Brighton được cho là không dưới 100 triệu bảng.
Bên cạnh các thương vụ mua bán, Man Utd cũng đặt trọng tâm vào phát triển các cầu thủ học viện, với Kobbie Mainoo được nuôi dưỡng theo triết lý mới. INEOS đã giảm đáng kể chi tiêu không cần thiết, định hướng rõ ràng rằng đội bóng sẽ xây dựng “cho nhiều năm, không phải nhiều tháng”.
Tất cả những điều này đặt Bruno Fernandes vào vị trí rủi ro. Dù vai trò lãnh đạo và kỹ năng chơi bóng của anh vẫn được đánh giá cao, thay đổi là điều Man Utd bắt buộc phải thực hiện nếu muốn thoát khỏi sự trì trệ kéo dài. Tương lai của Bruno giờ không còn là điều chắc chắn; anh đứng giữa ranh giới của biểu tượng và nạn nhân của cuộc cách mạng tất yếu tại Old Trafford.













