
Tôi phải dành cái ôm thật chặt cho mẹ tôi.
Nếu không có bà, sẽ không có gì cả. Tôi sẽ không vô địch Ngoại Hạng Anh, tôi cũng sẽ không phải nhà vô địch World Cup. Có lẽ, bạn thậm chí còn không biết đến tên tôi.
Tháng 12 năm 2020, tôi đã gọi FaceTime cho mẹ và khóc nức nở. Tôi đang ở căn hộ của mình tại Brighton, còn bà thì ở quê nhà Buenos Aires. Tôi đã mất hết lý trí.
Tôi nói: "Mẹ ơi, con không thể làm được nữa. Con sẽ về nhà. Con cần phải thoát khỏi nơi đây."
Vào thời điểm đó, tôi gần như không được thi đấu cho Brighton. Thật xấu hổ, bởi vì tôi đang mặc chiếc áo số 10 ở một CLB Ngoại Hạng Anh, giấc mơ của biết bao đứa trẻ ở Argentina, nhưng tôi lại là một kẻ vô danh. Tôi chẳng là ai cả. Tôi đã nghĩ rằng mình bị nguyền rủa.
Là cầu thủ, tôi thường được nói rằng phải trưởng thành thật nhanh chóng. Nhưng thực tế, đôi khi tôi vẫn chỉ là một cậu bé. Tôi gọi cho mẹ mỗi ngày, hỏi bà cách bật lò nướng và để bột giặt ở đâu. Mỗi khi ở một mình và không được thi đấu, bạn dễ rơi vào cảm giác cô đơn, chán nản.
Nhiều người không biết điều này, nhưng vào Giáng sinh năm đó, tôi đã thu dọn hành lý. Thật sự đấy, đồ đạc đã được đóng gói sẵn. Tôi đã nhận được hai lời mời, một từ Nga và một từ Tây Ban Nha, và tôi gần như đã quyết định rời đi.
Nhưng các bà mẹ... Họ luôn biết phải nói gì, phải không?
Bà đưa tôi trở lại những ngày thơ ấu, khi mà tôi vẫn chơi bóng trong sân sau với các anh mỗi ngày. Chỉ trong một mùa hè, bãi cỏ xanh mướt và được cắt tỉa hoàn hảo, biến thành một hố bùn nâu xì vì chúng tôi đã quần nhau bằng những pha xoạc bóng.

Tôi hoài niệm về thời thơ ấu khi tôi còn ở Brighton, một mình trên băng ghế dự bị. Tôi muốn về nhà kinh khủng. Nhưng mẹ đã giúp tôi nhìn thấy ánh sáng.
"Ale, hãy nhớ con đã luôn khao khát điều này nhiều như thế nào? Hãy nhớ về La Cuca (chiếc xe cà tàng của ba anh em)? Con phải dũng cảm lên. Con không thể bỏ cuộc."
Bạn có thể tưởng tượng nếu tôi rời đi không? Tôi sẽ chỉ là một câu trả lời trong những trò đố vui ở quán rượu. Nhưng không, đó không phải là định mệnh của tôi. Mẹ đã cứu tôi.
Sau Giáng sinh, Brighton gặp nhiều chấn thương đế nỗi, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho tôi thi đấu. Và khi tự mình ghi được hai bàn vào lưới Everton vào tháng 1 năm 2022, tôi cảm thấy mọi thứ như đang bắt đầu vào guồng.
Chúng tôi còn 11 tháng nữa là đến World Cup, và tôi nhớ cha tôi đã nói với tôi: "Ale, nếu con tiếp tục đá chính ở Ngoại Hạng Anh, con sẽ lọt vào đội tuyển Argentina."
Và theo đúng nghĩa đen, tôi đã nói với ông ấy: "Bố, bố điên rồi. Họ là một tập thể gắn kết. Họ vừa vô địch Copa America đấy. Không thể nào."

Khi HLV De Zerbi đến Brighton vào mùa giải tiếp theo, chỉ vài tháng trước World Cup, mọi thứ hoàn toàn thay đổi với tôi. Điều quan trọng nhất mà ông ấy giúp tôi cải thiện là khả năng quan sát sân cỏ.
Ông ấy dạy tôi cách ghi lại trong đầu những khoảnh khắc trên sân bóng mỗi hai giây. De Zerbi đã trao cho tôi món quà này, và nó thực sự đã nâng tầm khả năng thi đấu của tôi.
Tôi thi đấu mỗi tuần, với sự tin tưởng của huấn luyện viên, giấc mơ World Cup dường như dần không còn xa vời với tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên, khi chúng tôi đến làm khách tại Wolverhampton, tôi đang ở trong khách sạn thì nhận được cuộc gọi định mệnh.
Cha đã đúng. Tôi có tên trong đội hình triệu tập, tôi thực sự sẽ đến Qatar. Tôi lập tức gọi cho bố mẹ qua FaceTime, và chúng tôi chỉ biết khóc trong xúc động
Hai năm trước, tôi không thể ra sân thi đấu ở Brighton.
Bây giờ, tôi đang trên đường đến World Cup cùng đội tuyển Argentina, nỗ lực tạo nên lịch sử.
Ngay trong trận đầu tiên, chúng tôi đã làm nên lịch sử, nhưng trớ trêu thay, chúng tôi đã thua Saudi Arabia. Trận đấu đó có cảm giác như bị ám vậy.

Sau trận đấu, cả đất nước gần như sụp đổ. Nhưng may mắn thay, chúng tôi có Leo (Messi) để lên tiếng. Anh ấy nói với người hâm mộ ở quê nhà rằng họ phải tiếp tục tin tưởng, vì chúng tôi sẽ không làm đất nước thất vọng.
Những lời tưởng đơn giản, nhưng nó xuất phát từ Leo, bạn phải thực sự tin vào điều đó.
May mắn thay, là người Argentina, chúng tôi luôn biết cách chịu khổ. Điều đó đã trở thành một phần trong DNA của chúng tôi. Bóng đá có 90 phút là có lý do của nó. Nếu bạn chơi hoàn hảo trong 80 phút, nhưng không biết cách chịu đựng trong 10 phút cuối, thì bạn sẽ không bao giờ trở thành nhà vô địch.
Tôi nghĩ đó chính là chất riêng của người Argentina. Có lẽ chúng tôi còn nghiện sự điên rồ phải không? Cứ nhìn lại trận tứ kết với Hà Lan, khi mọi thứ trở nên điên rồ và hai bên lao vào nhau. Là người Argentina, chúng tôi như "cá gặp nước" trong những khoảnh khắc như vậy. Chúng tôi yêu thích điều đó.
Tôi nhớ cái lúc Bergwijn chạy đến gần tôi khi băng ghế dự bị của họ lao vào sân, anh ta cố gắng túm lấy tôi, và mặt anh ấy trông căng thẳng đến mức như anh ấy sắp đánh tôi đến nơi.

Và điều đó khiến tôi buồn cười, tôi không thể nhịn được. Tôi nhìn anh ấy và nghĩ: "Anh không tận hưởng sao? Chỉ là một cuộc cãi vã nhỏ thôi mà, giống như khi chơi với các anh em trong sân. Có vấn đề gì đâu?"
Virgil và Cody giờ đây luôn nhắc lại khoảnh khắc đó với tôi, và họ hay phàn nàn: "Ahhh, các cậu người Argentina thật là lắm trò. Các cậu luôn làm màu."
Và tôi chỉ biết cười thôi.
Tôi còn nói gì được đây? Chính họ bắt đầu trước mà, cứ nói nhiều. Là người Argentina, chúng tôi cảm giác như mình được mời đến một bữa tiệc!
Khoảnh khắc đó đã định hình cả đội cho phần còn lại của giải đấu. Chúng tôi không sợ hãi. Thật kỳ lạ, vì từ khi còn nhỏ, tôi luôn cảm thấy lo lắng trước mỗi trận đấu. Ngay cả khi tôi mới 8 tuổi, tôi luôn có cảm giác bồn chồn trong bụng. Nhưng tôi thề rằng, trong suốt giải đấu đó, tôi không hề lo lắng. Không hề, ngay cả khi gặp Pháp.
Đêm trước trận Chung kết, tôi ngủ một mạch 10 tiếng. Tôi không hề cảm thấy lo lắng.
Bây giờ nhớ lại trận đấu đó, mọi thứ dường như mờ nhạt. Nhưng hình ảnh khi tôi chuyền bóng cho Angel Di Maria nâng tỷ số lên 2-0 luôn ở mãi trong tâm trí tôi

Angel, "El Fideo", hay "Mì Ý." Anh ấy là một cầu thủ cực kì đặc biệt, Di Maria đã phải chịu nhiều chỉ trích trong sự nghiệp của mình. Không ai trân trọng El Fideo như cái cách ấy xứng đáng. Khi anh ấy ghi bàn, tôi chạy đến ăn mừng, và chứng kiến anh ấy khóc. Tôi nói thật đấy, anh ấy thật sự đã khóc. Điều đó thật mạnh mẽ.
Hãy tưởng tượng, bạn vừa ghi bàn trong trận Chung kết World Cup, đó không chỉ là niềm vui mà là sự giải tỏa. Tôi chỉ có thể hình dung những ký ức ấy đang chạy qua đầu anh ấy.
Tôi biết nhiều quốc gia yêu bóng đá, nhưng với Argentina, nó là tôn giáo. Đôi khi tôi nghĩ bóng đá có lẽ hơi quan trọng quá với chúng tôi. Gương mặt Angel khi đó đại diện cho tất cả mọi người, có rất nhiều nỗi đau hòa lẫn với niềm vui tột độ.
Và tất nhiên, trong hiệp phụ, Dibu Martinez đã cứu chúng tôi. Anh ấy đã cứu cả một đất nước.

Tôi bị thay ra. Và Tỷ số là 3-3, trận đấu chuyển sang loạt sút luân lưu định mệnh. Mọi người trên băng ghế dự bị im phăng phắc, hồi hộp chờ đợi tiếng còi. Cả sân vận động cũng im lặng, thực sự rất kỳ lạ. Rồi đột nhiên, mọi thứ như thể dừng lại. Bạn biết khi nào mà không khí trong sân như bị hút đi không? Trong vòng ba giây, tất cả đều nín thở.
Tất cả những gì tôi nhớ là chiếc áo xanh ngay trước mặt Dibu với quả bóng dưới chân anh ấy. Không có ai xung quanh. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến vậy.
Tôi nghĩ, "Chúng ta thua rồi. Không thể nào. Chúng ta đã mất World Cup."
Nhưng các thủ môn ở Argentina thường nói gì nhỉ?
"Để làm thủ môn, bạn phải hoặc là điên, hoặc là thằng ngốc."
Cảm ơn Chúa, chúng tôi có El Dibu, người điên nhất trong số họ. Tôi luôn nói rằng anh ấy có tinh thần của một đứa trẻ khi chơi bóng. Anh ấy làm những điều mà chỉ những đứa trẻ mới nghĩ đến, bởi vì anh ấy luôn chơi hết mình trong mọi khoảnh khắc, bạn hiểu không?
Cách tôi có thể miêu tả pha cứu thua ấy là nhớ lại khi còn nhỏ, nhảy trên giường, giả vờ là Buffon, Casillas hay El Pato Abbondanzieri. Bạn hiểu ý tôi không? Tôi và các anh em có phải là những đứa duy nhất làm thế không?
Mỗi khi mẹ đi mua sắm, chúng tôi lén vào phòng mẹ, vì mẹ có chiếc giường lớn nhất nhà. Đó là sân bóng của chúng tôi trong một tiếng đồng hồ. Một anh sẽ ném bóng, còn anh kia sẽ nhảy lên giường giả vờ như El Pato thực hiện những pha cứu thua điên rồ.
Nhảy lên không trung, tay và chân duỗi ra như sao biển. Làm những điều không thể.
“El Pato! Ôi trời, sao anh ấy cản được vậy?”

Đó là những gì El Dibu đã làm tối hôm đó. Anh ấy dang chân trái ra như một đứa trẻ điên cuồng nhảy trên giường, và đã đáp lại lời cầu nguyện của 45 triệu người.
Tôi nhớ lại mình còn quay sang các đồng đội trên băng ghế dự bị, mọi người đều như bị sốc. Không ai nói gì. Không ai chớp mắt. Tôi nghĩ tôi là người duy nhất phản ứng.
Tôi hét lên, “Thằng khốn đó cản được rồi!”
Mọi người nhìn tôi như thể họ vừa thấy ma. Hoàn toàn sốc.
Mọi thứ sau đó, tôi hầu như không còn nhớ gì. Trong loạt sút luân lưu, tôi như ở một thế giới khác. Khi Gonzalo ghi bàn giúp chúng tôi trở thành nhà vô địch, tôi thậm chí không biết ăn mừng như thế nào.
Mọi người chạy đến với Dibu và Leo, ôm nhau, còn tôi chỉ đứng đó, sững sờ. Tôi không biết phải đi đâu. Tôi quay lại nhìn gia đình mình, những người đang ngồi ngay sau băng ghế dự bị, và tôi chỉ vẫy tay với họ.
Như một đứa trẻ sau trận đấu đầu tiên của mình. Hahaha.
“Chào mẹ. Chào bố. Con đá có ổn không ạ?”
Họ vẫy tay lại với tôi, mắt ngấn lệ.
Tôi quay đi và thực sự va phải một trong những trọng tài. Tôi không biết nói gì, nên tôi chỉ chào họ như một trận đấu bình thường.
“Ồ, chào ông. Trận đấu tốt đấy nhỉ? Cảm ơn ông.”
Tôi cứ nghĩ, “Không thể nào. Hai năm trước, tôi chẳng là gì cả. Không thể nào… Không thể nào…”

Tôi nhớ là cha mẹ tôi cuối cùng cũng lên sân ăn mừng cùng tôi, và đó là lần đầu tiên trong đời tôi thấy cha mình khóc.
Tiếp theo, chúng tôi lên máy bay trở về nhà, và khi chúng tôi hạ cánh xuống Buenos Aires, có đến 5 triệu người trên đường phố. Tôi nghĩ đó là ký ức quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.
Tôi không nghĩ ai trong chúng tôi hiểu được những gì chúng tôi đã đạt được cho đến khoảnh khắc đó. Có những người chạy theo xe buýt của chúng tôi suốt hàng dặm. Có những ông lão với nước mắt ngấn đầy mắt, nói, “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn. Chúng tôi đã chờ đợi điều này suốt 36 năm.”
Nó không chỉ là bóng đá. Tôi không thích tham gia vào chính trị hay những vấn đề xung quanh, nhưng tôi hiểu tình hình kinh tế rất khó khăn. Mọi người đã làm tất cả những gì có thể để sống sót.
Tuy nhiên, rất nhiều người đã nói với tôi rằng trong suốt một tháng, cả đất nước đã ngừng lại. Họ cùng chúng tôi chia sẻ từng khoảnh khắc, đồng hành với mỗi pha bóng, và quên đi mọi thứ xung quanh. Có lẽ đó là lý do tôi không cảm thấy lo lắng. Tôi không biết diễn tả sao. Tôi chỉ biết rằng sẽ rất lâu nữa tôi mới quên được hình ảnh những người hâm mộ chạy theo xe buýt dưới cái nắng gay gắt ấy.
Tôi tưởng tượng mình là một ông già, kể cho các cháu nghe, “Có bao giờ ta kể các con nghe về những đứa trẻ đó không? Ngày hôm đó dưới ánh mặt trời, khi cả đất nước cùng ăn mừng?”
“Có, ông nội.”
Hahahah.

Họ phải đưa chúng tôi ra khỏi đó bằng trực thăng. Nó điên rồ đến mức đó. Chúng tôi bay trên 5 triệu người với tư cách những nhà vô địch World Cup. Vài ngày sau, tôi trở lại Brighton.
Nước Anh giữa tháng 1! Lạnh như cắt! Mưa như trút nước! Hahaha. Thật khó tin. Tôi không bao giờ quên khoảnh khắc Adam Lallana ngồi cùng tôi sau buổi tập, và anh ấy nói, “Khi tôi xem những trận đấu đầu tiên, thì giống như Leo đưa bóng cho cậu, đúng rồi. Nhưng đến trận bán kết và chung kết, thì giống như Leo đang tìm cậu. Cậu như có sợi dây liên kết với anh ấy.”
Tôi không biết liệu lời anh ấy nói có đúng không. Nhưng thật vinh dự khi được nhắc đến cùng với Leo. Adam đã chứng kiến tất cả những gì tôi đã trải qua ở Brighton. Đối với tôi, câu nói đó có ý nghĩa rất lớn.
Tôi không hề biết rằng cuộc đời mình chuẩn bị có sự thay đổi lớn đến thế.
Cuối mùa giải đó, Jurgen Klopp đã đến gặp tôi. Thực ra, cuộc gặp giống như một cuộc hẹn bí mật trong phim James Bond. Ông ấy bay đến và chúng tôi gặp nhau ở một địa điểm nào đó giữa đường đến Brighton.
Tôi khá bất ngờ khi ông ấy làm vậy vì tôi. Tôi vừa vô địch World Cup, nhưng tôi vẫn chưa phải là một ngôi sao. Chúng tôi ngồi uống cà phê, và ông ấy giải thích rằng ông thực sự muốn tôi gia nhập Liverpool, bởi vì tôi khiến ông nhớ đến Gundogan, cầu thủ mà ông đã dẫn dắt khi còn ở Dortmund thành một trong những tiền vệ box-to-box (con thoi) xuất sắc nhất thế giới.
Điều này thật nực cười, bởi vì khi tôi còn nhỏ, cha tôi luôn la hét với tôi từ trên khán đài…
"Ale, vào vòng cấm đi! Vào vòng cấm đi!"
Mỗi khi đội của chúng tôi vượt qua nửa sân.
"Vào vòng cấm!!!! Vào vòng cấm!!!"
Tôi không biết nữa, tôi cho rằng ông đã nhìn thấy ở tôi điều tương tự mà Jurgen đã thấy.
"Đừng có màu mè nữa! vào vòng cấm!!!!"

Kể từ khoảnh khắc tôi nói chuyện với Jurgen, tôi biết định mệnh của mình là ở Liverpool. Vấn đề không hẳn nằm ở những gì ông ấy nói, mà ở chính con người ông ấy. Đó là một cuộc trò chuyện tuyệt vời, và là khởi đầu của một mối quan hệ tốt đẹp.
Nhưng mọi thứ đều cần thời gian. Câu lạc bộ về cơ bản đã thay máu toàn bộ hàng tiền vệ. Khi tôi, Dom, Ryan và Endo đến, chúng tôi mất chút thời gian để cảm thấy thoải mái khi chơi theo cách của mình.
Hàng tiền vệ cũ mang sức mạnh cơ bắp và chơi với nhịp độ mạnh mẽ. Chúng tôi lại thuộc mẫu tiền vệ kiểu khác, ít trực diện hơn. Chúng tôi thích kiểm soát bóng. Nhưng khi bạn có những cầu thủ như Mo, Lucho và Cody ở trên, họ luôn muốn có bóng. Chúng tôi phải mất một thời gian để thích nghi.
Tôi sẽ không bao giờ quên, khi chúng tôi nhận trận hòa 1-1 trong chuyến làm khách tại Luton, và khi bước vào phòng thay đồ sau đó, cả đội đều biết rằng mình đã chơi không tốt.
Nhưng rồi Jurgen bước vào và ông ấy đã đưa ra một thông điệp mà chúng tôi thực sự cần phải nghe, một cách thẳng thắn.
Ông ấy nói: "Hàng tiền vệ cũ của tôi đã có đủ can đảm để bước vào và thắng trận đấu này."
Tôi nhớ rằng mình chỉ biết nhìn xuống sàn và nghĩ: Chết tiệt. OK. Ông ấy nói đúng.
Tôi nghĩ đó là bước ngoặt đối với toàn đội. Chúng tôi bắt đầu chơi sắc sảo hơn, trực diện hơn, nhanh hơn. Và chúng tôi cuối cùng đã trở nên gắn kết, hợp thành một khối. Đặc biệt là sau khi Jurgen thông báo rằng ông ấy sẽ ra đi.
Đó là cú sốc lớn, tôi nhớ mình nhận được tin nhắn rằng có một cuộc họp rất sớm. Điều đó chưa bao giờ xảy ra. Vì vậy, tôi biết có điều gì đó kỳ lạ. Nhưng rồi tôi vào phòng thay đồ, và tôi đang ngồi cạnh Mo.
Tôi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Anh ấy nói: "Huấn luyện viên sắp ra đi."
Và tôi nói: "Thôi nào. Anh đùa phải không?"
Tôi nghĩ đó phải là một trò đùa. Jurgen là một trong những người bị ám ảnh bởi bóng đá. Ông ấy yêu nó đến mức tôi đã nghĩ rằng ông ấy bị ốm hay gì đó. Tôi thực sự lo lắng. Nhưng ông ấy giải thích với chúng tôi rằng ông ấy đơn giản chỉ cảm thấy mệt mỏi và cần nghỉ ngơi.
Bây giờ tôi hoàn toàn có thể hiểu được, áp lực ở sân chơi này thật sự căng thẳng. Tôi đồng ý hoàn toàn với những gì Guardiola đã nói về Ngoại Hạng Anh. Đối với tôi, đó là danh hiệu khó giành nhất trên thế giới. Khó hơn cả Champions League. Ngoại Hạng Anh kéo dài 9 tháng. Về tinh thần, thể chất, cảm xúc... nó thực sự khắc nghiệt đến mức kinh khủng.
Hãy nhìn vào Mo, ví dụ. Bạn không thể tưởng tượng được anh ấy đã thúc đẩy bản thân chăm chỉ đến mức nào để duy trì phong độ đỉnh cao. Vài tuần đầu, tôi đã cố gắng đến phòng gym trước anh ấy, nhưng không thể. Anh ấy luôn ở đó rồi, nhễ nhại mồ hôi.

Một hôm, tôi hỏi anh ấy: "Mo à... anh ngủ lúc nào vậy?"
Anh ấy nói: "Anh không thích ngủ quá 7 tiếng., nếu không sẽ cảm thấy mệt."
Hahaha.
"Anh cảm thấy mệt ư?"
"Ừ, thế là quá nhiều. Chỉ cần sáu tiếng rưỡi thôi."
Khi tôi mới đến, tôi đã cố gắng cạnh tranh với anh ấy. Tôi nghĩ: OK, anh chàng này đã 31 tuổi. Mình mới 24. Hãy tập cơ bụng nào. Chết tiệt... Tôi nghĩ tôi đã tập 3 buổi với Mo trước khi bỏ cuộc. Sáng hôm sau tôi thức dậy, và tôi đau đến nỗi gần như không thể ngồi dậy được trên giường. Hahahah.
Mo làm gương cho mọi người ở Liverpool. Anh ấy là cầu thủ chuyên nghiệp nhất mà tôi từng thấy. Anh ấy là một con quái vật.
Tôi cũng thật sự biết ơn Arne Slot. Ông ấy là ầu nối hoàn hảo với Jurgen. Thật vui vì tôi đã gần gũi với Jurgen đến mức các đồng đội luôn trêu tôi, nói rằng: “À, Klopp là bố cậu đấy. Đi ôm bố một cái đi!”
Tôi biết nói gì đây? Tôi thích trò chuyện với các huấn luyện viên trên sân tập và hiểu rõ họ muốn gì ở tôi. Cũng giống như với De Zerbi, bây giờ cũng vậy với Arne. Tôi có tới bốn, năm người bố, tôi đoán vậy!
Khi Arne đến, đó là một sự thay đổi lớn đối với chúng tôi, vì phong cách của ông ấy có chút khác biệt. Nó ít “rock and roll” hơn và kiểm soát bóng nhiều hơn, nhưng nó thực sự hiệu quả với chúng tôi. Tuy nhiên, sự hỗ trợ của ông ấy ngoài sân cỏ mới là điều quan trọng đối với tôi.
Tôi không muốn đi vào chi tiết, nhưng tôi đã trải qua một số khó khăn cá nhân vào mùa giải trước. Arne đã gọi tôi vào văn phòng. Ông ấy hoàn hảo về mọi mặt. Ông ấy để tôi trút hết lòng mình, và sau đó, tôi cảm thấy bản thân dễ thở hơn một chút.
Bên cạnh đó, các đồng đội của tôi, họ thật đáng kinh ngạc. Đặc biệt là nhóm Nam Mỹ nhỏ bé của chúng tôi: Lucho. Alisson. Darwin. Ngay cả ngài Taffarel, một huyền thoại! Ông ấy gần 60 tuổi, và không ai vui tính hơn ông ấy.
Chúng tôi thường tụ tập để nướng thịt hoặc uống trà. Và đó là lúc các vấn đề bắt đầu. Taffarel là người liên tục chỉ trích kỹ thuật pha trà "Nóng quá! Lạnh quá!"
Trừ khi được làm bởi bàn tay người Brazil, còn không Taffarel sẽ không chịu.
“Bọn Argentina các cậu chẳng biết cách nướng thịt đâu"
Alisson là người hòa giải mọi cuộc tranh cãi. Chúng tôi đùa với anh ấy rằng anh ấy thật hoàn hảo. Tóc quá đẹp. Gia đình thì hạnh phúc. Thủ môn siêu hạng. Chết tiệt! Phiền thật đấy!
Tôi nói với anh ấy: "Anh biết không, khi tôi ở Brighton, tôi không hiểu tại sao người ta lại tung hô anh đến như vậy. Bây giờ... chết tiệt, tôi phải thừa nhận, anh là người giỏi nhất. Ừ thì…. anh, Dibu và Courtois nữa!”

Còn Lucho và Darwin giống như hai thái cực: Lucho trầm lặng, cậu ấy luôn cười với mọi thứ, Darwin thì có chút điên.
Chúng ta đã phải có bao nhiêu cuộc nói chuyện để cố gắng kìm hãm sự điên rồ đó lại nhỉ, Darwin?
Hahahahah.
Darwin là một chàng trai có trái tim nhân hậu. Anh ấy đã trải qua rất nhiều khó khăn trong cuộc đời. Điều tệ duy nhất ở anh ấy là không biết nấu ăn. Một hôm, anh ấy mời chúng tôi đến nhà nướng thịt và khi chúng tôi bước vào, đầu bếp riêng của anh ấy đang đứng bên lò nướng!
Không nhé, bạn tôi ơi! Ở Argentina, đấy là một tội ác!
Còn anh ấy lại nghĩ tôi bị điên vì mỗi lần anh ấy qua nhà, tôi đều đang cặm cụi bên lò nướng, người lấm lem khói bụi và mồ hôi nhễ nhại.
Anh ấy nói: “Này ông bạn, ông đang đá ở Ngoại Hạng Anh mà. Ông không cần phải tự làm mấy việc này nữa đâu.”
Anh ấy không hiểu được, mọi thứ đều phải do chính tay tôi làm. Mỗi người Argentina đều nghĩ rằng chỉ họ mới có thể nướng thịt ngon đúng điệu, Người Brazil cũng nghĩ y hệt, chỉ có điều là họ sai rồi.
Chắc chắn rồi, đây là bản dịch của đoạn văn đó sang tiếng Việt, cố gắng truyền tải trọn vẹn sự thay đổi về mặt cảm xúc.
Suýt nữa tôi quên mất. trong nhóm Nam Mỹ, chúng tôi "nhận nuôi" cả Szoboszlai nữa. Cậu ấy không nói được tiếng Tây Ban Nha, nhưng vẫn qua chơi và ngồi đó uống trà. Cậu ấy là người anh em Hungary của chúng tôi.
Tất cả họ ban đầu là những người đồng đội tuyệt vời, và sau đó đã trở thành những người bạn thân thiết.
Và có một người trong nhóm sẽ mãi mãi giữ vị trí đặc biệt trong trái tim chúng tôi.
Rõ ràng, với tất cả cảm xúc, tôi muốn dành đoạn này cho Diogo. Tôi vẫn không thể hiểu được tại sao anh ấy lại rời xa chúng tôi sớm đến vậy. Tôi luôn giữ mối quan hệ tốt với anh ấy, nhưng trong năm vừa qua thì còn hơn thế nữa.

Anh ấy là người rất thực tế, luôn hướng về gia đình, và không bao giờ cố tỏ ra là một người nào đó khác.
Có hôm anh ấy sẽ đến và cho bạn một cái ôm nồng thắm nhất cuộc đời, và ngày hôm sau thì chẳng thèm chào hỏi, hahaha.
Chúng tôi rất thích "cà khịa" nhau, và luôn tìm ra cách, dù là trong những cuộc tranh cãi về Messi và Cristiano, hay chỉ là chơi bài. Đó là một phần của trò chơi. Tôi sẽ luôn nhớ về anh ấy với nụ cười.
Và tôi biết rằng với nụ cười đó, anh ấy sẽ luôn ủng hộ chúng tôi. Nếu bạn không tin, thì hãy nhìn vào phút mà Frimpong ghi bàn ở trận Community Shield.
Phút thứ 20.
Đó là những dấu hiệu...
Tôi muốn nhân cơ hội này gửi lời chia buồn chân thành nhất đến gia đình anh ấy, những người mà chúng ta không bao giờ được phép quên, vì họ là những người đang phải chịu đựng nhiều đau khổ nhất từ sự ra đi của anh ấy và người em trai Andre. Xin gửi lời chia buồn sâu sắc nhất và tình yêu đến tất cả họ.
Chắc chắn rồi, đây là bản dịch của đoạn văn đó sang tiếng Việt, giữ nguyên giọng văn đầy hoài niệm và cảm xúc.
Bạn biết không... tôi phải thừa nhận rằng một giọt nước mắt khác lại rơi khi tôi nghĩ đến việc Lucho, Darwin, và Taffarel không còn ở CLB nữa.
Rất nhiều những buổi tụ tập, những bữa tiệc nướng, những ly rượu vang, và những khoảnh khắc được sẻ chia ùa về trong tâm trí mà tôi không bao giờ quên. Tôi sẽ rất nhớ họ và tôi chúc họ những điều tốt đẹp nhất trên con đường mới mà họ đã chọn. Tôi không nghi ngờ gì họ sẽ thành công, bởi vì họ rất tài năng.
May mắn là Ali (Alisson) vẫn ở lại với tôi. Một con người tuyệt vời vẫn chưa mời tôi đến nhà anh ấy ăn thịt nướng, vì vậy anh ấy có cả mùa giải ở phía trước để giữ lời đấy nhé.

Sự gắn kết của nhóm chúng tôi... nó thực sự làm tôi nhớ một chút về thời của cha tôi và Maradona sau khi họ đã giải nghệ. Họ đã cùng nhau chơi trong một giải "showbol" ở Argentina. Nó giống như một dạng futsal trong nhà. Lúc đó họ đã lớn tuổi, cố gắng lấy lại vóc dáng. Đồng đội cũ của họ là Mancuso có một sân showboltrong nhà với sàn màu xanh và có tường bao, và họ thường đến đó để tập luyện.
Cha tôi đôi khi cũng cho tôi đi cùng, và tôi vẫn nhớ đã xem Diego làm trò với quả bóng, và sau đó, họ sẽ ngồi hàng giờ để nướng thịt, chỉ kể những câu chuyện cười và những câu chuyện cũ từ "ngày xửa ngày xưa."
Đối với tôi, tất cả mọi thứ đều bình thường. Ông ấy không phải là Maradona. Ông ấy chỉ là "El Diego". Lúc đó tôi chỉ muốn đá bóng. Nếu tôi biết mình đang chứng kiến điều gì, có lẽ tôi đã chụp hình nhiều hơn rồi!
Nhưng đó chính là những khoảnh khắc mà tôi yêu bóng đá. Tình anh em của những người thực sự yêu bóng đá. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi lại xúc động đến vậy khi chúng tôi vô địch giải quốc gia mùa rồi. Thật kỳ lạ... World Cup, cho đến tận ngày nay, nó dường như chỉ như giấc mơ Mọi thứ đã xảy ra quá nhanh. Nó là một giấc mơ đẹp mà tôi vẫn chưa tỉnh giấc.
Nhưng danh hiệu Ngoại Hạng Anh này... và đội Liverpool này... nó rất thật.

Khi tiếng còi mãn cuộc vang lên trong trận đấu với Spurs, tôi khuỵu xuống và bắt đầu khóc. Cảm giác như có thứ gì đó đấm vào ngực tôi. Tôi nghĩ đó là vì chúng tôi có một tình đồng đội sâu sắc, một điều rất hiếm trong bóng đá. Sau bi kịch của mùa hè, và cảm xúc khi biết mình sắp được làm cha... tất cả những điều đó mang một ý nghĩa sâu sắc hơn nhiều đối với tôi.
"Ồ, chỉ là bóng đá thôi mà."
Làm sao chúng ta có thể thốt lên câu nói đó một lần nữa?
Không, nó không chỉ là bóng đá. Đây không chỉ là một câu lạc bộ. Đó là gia đình của chúng ta. Đó là ký ức, là di sản của chúng ta... và chúng ta phải trân trọng nó, bởi vì chúng ta không biết nó sẽ kéo dài bao lâu.
Đó là lý do tại sao bạn phải sống chậm lại và bắt đầu trân trọng mọi thứ bạn có. Và tôi thực sự trân trọng mọi thứ tôi đang có.
Cuối cùng, bóng đá cũng giống như chính cuộc sống vậy. Nó rất khó lường.
Đôi khi bạn chơi tệ, và bạn không hiểu tại sao. Đôi khi bạn không thể bỏ lỡ cơ hội, và bạn cũng không hiểu tại sao. Hãy nhìn vào câu chuyện của tôi. Năm 2020, tên tuổi của tôi chẳng là gì cả. Tôi không thể có một trận đấu nào cho Brighton. Tôi đã khóc với mẹ trên FaceTime, cầu xin được về nhà.
Hai năm sau, tôi là nhà vô địch World Cup. Sau đó là nhà vô địch Copa America. Bây giờ tôi là nhà vô địch Ngoại Hạng Anh. Thậm chí còn được đề cử Quả Bóng Vàng.
Đó là bóng đá, phải không? Nó thật điên rồ. Cách duy nhất mà tôi có thể lý giải câu chuyện của mình là tôi chưa bao giờ từ bỏ. Đó là những gì tôi muốn dạy con gái mình trong vài năm nữa.

Đúng vậy, Bố đã chiến đấu chống lại rất nhiều thứ, nhưng bố biết cách vượt qua tất cả. Con chỉ cần tiếp tục chiến đấu. Đó là một bài học bổ ích.
Đó là cách làm của người Argentina, bạn biết đấy?
Có lẽ chúng tôi không thích làm mọi thứ theo cách dễ dàng.
Vâng, chúng tôi muốn chiến thắng. Nhưng trước tiên, chúng tôi cần học cách chịu khổ.
Đó mới là điều làm nên vẻ đẹp.