
Trận thua Wolves mới đây đã khắc họa rõ nét hơn những khó khăn mà West Ham đang đối mặt.
Sân Vận Động London: Ngôi Nhà Vô Hồn
Nguồn gốc của sự sa sút này bắt nguồn từ chính "ngôi nhà mới" – Sân vận động London. Như huyền thoại Tony Cottee đã thẳng thắn nhận định, đây là một sân vận động tuyệt vời, nhưng không phải dành cho bóng đá. Việc chuyển từ một thánh địa mang đậm bản sắc bóng đá như Upton Park sang một sân điền kinh rộng lớn đã tạo ra một khoảng cách vật lý và cảm xúc không thể lấp đầy giữa cầu thủ và cổ động viên. Bầu không khí cuồng nhiệt, dữ dội đã từng là niềm tự hào của West Ham, giờ đây bị thay thế bởi sự im lặng đến kỳ lạ và những hàng ghế trống mênh mông mỗi khi đội nhà thi đấu bết bát. Sự giận dữ ban đầu của người hâm mộ đã dần biến thành sự thờ ơ – một dấu hiệu còn đáng báo động hơn nhiều, thể hiện qua những trận đấu với không ít ghế trống, như trong trận thua Wolves vừa qua. Họ đã phải chứng kiến những đối thủ như Tottenham hay Manchester City chuyển nhà thành công, trong khi West Ham lại mắc kẹt trong một sân bóng không có linh hồn, nơi sự kết nối cảm xúc đã bị cắt đứt.
Chi Tiêu Hỗn Loạn và Chính Sách "Bán Máu"
Lời hứa về việc vươn tầm cạnh tranh cũng trở nên sáo rỗng. Thay vì giữ chân những ngôi sao hàng đầu để xây dựng một đội bóng đẳng cấp, West Ham vẫn tiếp tục là một "câu lạc bộ bán máu." Lần lượt, những cầu thủ xuất sắc nhất như Dimitri Payet, Declan Rice và Mohammed Kudus đều phải chia tay, khiến niềm tin của người hâm mộ cạn dần sau mỗi kết quả đáng thất vọng. Trớ trêu thay, dù có mức chi tiêu ròng thuộc hàng cao nhất Ngoại hạng Anh, số tiền khổng lồ thu về lại bị lãng phí vào những bản hợp đồng thiếu suy xét. Việc chi gần 30 triệu bảng cho một tiền đạo ngoài 30 như Niclas Fullkrug là minh chứng rõ nét cho một tư duy chuyển nhượng ngắn hạn và hỗn loạn, thiếu tầm nhìn chiến lược. Câu lạc bộ đã không thể tìm ra người thay thế xứng đáng cho tố chất thủ lĩnh và nguồn năng lượng vô tận của Declan Rice, để lại một khoảng trống mênh mông ở hàng tiền vệ, khiến đội bóng mất đi khả năng kiểm soát và tạo đột biến.

HLV Potter khó lòng giải quyết được những vấn đề của West Ham trong thời gian ngắn.
Ban Lãnh Đạo Thiếu Tầm Nhìn và Quyết Định Thất Thường
Trách nhiệm lớn nhất thuộc về ban lãnh đạo, những người bị chỉ trích là thiếu kiến thức bóng đá chuyên sâu và đưa ra những quyết định thất thường. Sự đối xử với David Moyes là một ví dụ điển hình. Ông đã mang về danh hiệu châu Âu đầu tiên sau nhiều thập kỷ (UEFA Europa Conference League) và đưa đội bóng lên vị trí thứ sáu Ngoại hạng Anh, nhưng lại không được hậu thuẫn vào kỳ chuyển nhượng tháng 1 năm 2024. Thay vào đó, ban lãnh đạo đã để cựu thuyền trưởng MU ra đi, tạo ra một "bước ngoặt định mệnh" đẩy câu lạc bộ vào tình thế khó khăn hiện tại. Việc bổ nhiệm Julen Lopetegui rồi sau đó là Graham Potter cho thấy sự thiếu vắng một kế hoạch dài hạn, một tầm nhìn xuyên suốt. Đội hình hiện tại là một tập hợp chắp vá từ những triết lý khác nhau, và HLV mới phải gánh chịu hậu quả từ những sai lầm của người tiền nhiệm và cấp trên, dẫn đến những màn trình diễn rời rạc và thiếu ổn định như trận thua 1-5 trước đối thủ mạnh.
Mười năm sau lời hứa hẹn, West Ham không tiến gần hơn đến vị thế "đẳng cấp thế giới." Họ đang mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn của sự thất vọng, nơi những quyết định sai lầm từ thượng tầng đã bào mòn niềm tin của người hâm mộ và làm phai nhạt đi bản sắc của câu lạc bộ. Linh hồn của West Ham, từng rực cháy ở Upton Park, giờ đây đang lạc lối trong sự mênh mông, lạnh lẽo của Sân vận động London và sự hỗn loạn trong tư duy của những người chèo lái. Để tìm lại ánh hào quang, West Ham cần một cuộc cách mạng từ gốc rễ, bắt đầu từ việc lắng nghe tiếng nói của người hâm mộ và xây dựng một kế hoạch phát triển bền vững, có tầm nhìn, thay vì những lời hứa hão huyền bị bỏ quên.