Atletico và Inter tạo ra trận đấu căng thẳng đến những phút cuối cùng.
Thất bại cay đắng ở phút 93 trước Atletico Madrid không chỉ cướp đi của Inter Milan một kết quả xứng đáng, mà còn phơi bày toàn bộ giới hạn của đội bóng dưới thời HLV Cristian Chivu. Màn trình diễn quả cảm tại “chảo lửa” Wanda Metropolitano cho thấy Inter hoàn toàn đủ khả năng cạnh tranh sòng phẳng với những đối thủ hàng đầu châu Âu. Tuy nhiên, cũng chính trận đấu ấy tái hiện một nỗi ám ảnh quen thuộc: Inter chơi hay hơn, tạo nhiều cơ hội hơn, kiểm soát thế trận tốt hơn, nhưng rồi vẫn thua bởi những khoảnh khắc mất tập trung chí mạng.
Điểm nhấn của thất bại này đến từ quả phạt góc thứ bảy của Atletico Madrid. Trong sáu tình huống cố định trước đó, hệ thống phòng ngự khu vực của Inter vận hành tương đối ổn. Nhưng ở thời khắc sống còn nhất, khi đồng hồ đã điểm phút 93, sự tập trung của các cầu thủ dường như rơi xuống mức thấp nhất. Jose Gimenez cùng bốn cầu thủ áo đỏ-trắng băng vào vòng cấm trong khi hàng thủ Inter chỉ đứng nhìn, không một động tác xoay người hay theo kèm. Khoảnh khắc đó, Inter không chỉ thua một pha bóng, họ thua vì sự mất kỷ luật chiến thuật – thứ vốn là nền tảng để một đội bóng lớn tồn tại.
Vấn đề này hoàn toàn không phải đến từ một trận đấu đơn lẻ. Kể từ khi Chivu chuyển đổi từ hệ thống kèm người chặt chẽ của Simone Inzaghi sang phòng ngự khu vực hiện đại hơn, Inter vẫn loay hoay trong việc duy trì sự tập trung và tính kỷ luật. Về lý thuyết, đó là một thay đổi hợp lý, phù hợp với xu hướng bóng đá châu Âu. Nhưng thực tế lại chứng minh Inter chưa sở hữu một tập thể sẵn sàng cho sự chuyển đổi này. Phòng ngự khu vực yêu cầu mức độ cảnh giác cao nhất trong từng giây, và chính điều đó trở thành điểm yếu cố hữu của Nerazzurri.
Cú đánh đầu phút bù giờ của Gimenez đã khiến Inter ôm hận.
Inter không thua vì kém tài năng. Không thua vì thiếu cơ hội. Họ thua vì những lỗi lầm cá nhân lặp đi lặp lại – từ đường chuyền hỏng cho tới sự chậm chạp trong việc xoay chuyển vị trí. Trong trận gặp Atletico, sự vắng mặt của Acerbi và de Vrij khiến Manuel Akanji buộc phải gánh trọng trách quá lớn, dẫn đến những sai sót đáng tiếc. Dù Yann Bisseck nỗ lực hết sức, anh cũng khó có thể một mình vá lại một hệ thống luôn tồn tại lỗ hổng.
Phát biểu sau trận, Bisseck nói rằng Inter thiếu may mắn. Nhưng bản thân anh và toàn đội đều hiểu vấn đề không nằm ở vận số. Họ đã chơi tốt, có thời điểm còn vượt trội, nhưng lại gục ngã trước hai cú sút trúng đích của đối thủ. Công bằng hay không, bóng đá không thưởng cho sự áp đảo – bóng đá thưởng cho sự bản lĩnh và tỉnh táo.
Cho đến khi Chivu tìm ra lời giải cho bài toán tâm lý, đặc biệt là trong các tình huống cố định, Inter sẽ còn tiếp tục đánh rơi những trận đấu mà họ lẽ ra đã có thể thắng. Một đội bóng mạnh không thể mãi gục ngã vì cùng một sai lầm. Và nếu không sớm chữa khỏi “căn bệnh” phòng ngự cố định, mọi tham vọng lớn của Inter ở châu Âu sẽ chỉ dừng lại ở mức hoài niệm.












