Khái niệm “phòng chiến tranh”
Ở Anh, “war room”, tạm dịch “phòng chiến tranh” là khái niệm phổ biến từ khi giải Ngoại hạng đổi tên vào năm 1992. Đại đa số các CLB ở Premier League và Championship đều xây dựng một phòng họp kín, nơi chỉ BHL mới được phép bước vào. Thực ra, đây là công trình do HLV trưởng bỏ tiền túi xây dựng, cách trụ sở CLB trong bán kính 2 km, phục vụ chiến lược riêng do chính các HLV và cộng sự của mình phát triển, song song với yêu cầu từ giới chủ.
Sam Allardyce là người phát minh ra “phòng chiến tranh”. Năm 2000, Bolton vẫn thoi thóp ở giải hạng Nhất. Lần đầu tiên Big Sam tham quan khu làm việc của Bolton, cả trung tâm có đúng 2 chiếc máy tính. Allardyce băn khoăn làm thế nào để đưa Bolton lên một tầm cao mới theo thỏa thuận với bộ máy lãnh đạo. “Phòng chiến tranh” ra đời, 10 chiếc laptop đặt hàng từ Mỹ, 2 giáo sư (vật lý và kinh tế) được mời về với nhiệm vụ nâng cao thể trạng cầu thủ và khai thác giá trị thương mại. Sau 5 năm, Bolton về nhì ở League Cup, đạt điểm số ngang bằng Liverpool, đồng thời giành vé tới UEFA Cup - một cột mốc đáng nhớ trong lịch sử CLB.
![]() |
| HLV Sam Allardyce |
Theo lời kể của Big Sam, “phòng chiến tranh” là tập hợp của những máy móc hiện đại chuyên phân tích dữ liệu, là nơi ông có thể chia sẻ ý tưởng với trợ lý mà không cần bận tâm tới ngoại cảnh, là nơi lộ trình phát triển được rút ngắn từ quãng năm xuống quãng tháng. Áp lực hình thành nhưng đó là áp lực trong sự tự do tự tại. Allardyce thích điều đó và các HLV khác ở Premier League cũng nghĩ vậy.
Bờ vai của lãnh đạo
“Phòng chiến tranh” cũng là nơi các HLV tìm ra những người bạn thật sự của họ trong môi trường bóng đá đầy toan tính, thậm chí là sự giả dối. Từ Chelsea tới PSG sang Real, PSG luôn mang theo cánh tay phải Paul Clement. Tony Pulis gật đầu trước những lời đề nghị nếu giới chủ đồng ý để ông bê nguyên BHL gắn bó với mình từ thời dẫn dắt Stoke. Câu trả lời về “bạn thân” của các HLV đã rõ, là “trợ lý”.
Martin Jol nói một ngày làm việc của ông chia ra hai nửa: Một nửa trên sân tập, một nửa trong “phòng chiến tranh”. Roberto Mancini khi mới đặt chân tới Etihad mất tới 7 tuần để tìm ra đội trưởng. Chiến lược gia người Italia dựa trên bản báo cáo về phong độ, tính cách, thái độ của cầu thủ do nhóm trợ lý thu thập và ghi chép và đưa ra quyết định cuối cùng.
Glenn Hoddle kể câu chuyện năm ông 20 tuổi. Một buổi sáng cuối tháng 3, Hoddle nhận tin ông bị gạt khỏi đội hình chính. Gặng hỏi lý do, Hoddle được thông báo về phong độ đi xuống của mình. Tức giận nhưng cảnh giác, Hoddle lẳng lặng rời sân tập, đi bộ tới chỗ khuất trên sân, nhổ nước bọt và văng tục: “Mẹ kiếp, lão già ngu xuẩn”. Sáng hôm sau, HLV trưởng gọi Hoddle tới phòng làm việc, phát đoạn Hoddle “ném đá giấu tay”, đẩy ông xuống tập cùng đội trẻ trong 2 tuần. Hôm ấy, HLV thủ môn của Tottenham lén đi theo Hoddle và báo cáo những gì nghe được và nhìn được. Khi chuyển công tác lên ghế chỉ đạo, Hoddle rút ra chân lý: “Tôi cần nhiều hơn 2 mắt để quan sát xung quanh. Vì thế, vai trò của các trợ lý là vô cùng quan trọng”.
Năm đầu tiên của Kevin Keegan ở Newcastle, ông chi 5.000 bảng sau mỗi trận thắng của đội dùng để mua sơn, tổ chức trò “sơn tường”, nơi các cầu thủ thể hiện tài hội họa trên thảm cỏ và các bức tường quanh khu tập luyện như một cách xả stress. Keegan thắc mắc mỗi sáng ông đến sân, mọi thứ đều được dọn sạch sẽ, chẳng còn chút tàn dư nào từ lễ hội của những thùng sơn. Mãi tới cuối mùa, Keegan mới biết khi ông và các cầu thủ ra về, nhóm trợ lý và nhân viên vệ sinh ở lại sau cùng thu dọn những gì toàn đội bày bừa.
Người hùng thầm lặng
Allardyce có một người bạn tên Mike Ford - chuyên gia phân tích thị trường tại Mỹ. Công việc hàng ngày của Ford là thu thập dữ liệu, tìm hiểu xu thế người tiêu dùng. Trong hàng nghìn tập tài liệu từng xử lý, Ford ấn tượng nhất với câu chuyện “Superbowl”.
Năm 2006, một CLB bóng đá kiểu Mỹ NFL giấu tên (tạm đội là đội X) vô địch Cúp Quốc gia Superbowl. Ngoài thành công trên phương diện chuyên môn, đội X còn thu về khoản lợi nhuận khổng lồ từ việc bán vé và đồ lưu niệm. Trước đó, đội X đã nhờ Mike Ford phân tích tiềm năng và rủi ro giúp họ phủ sóng tầm ảnh hưởng thương hiệu CLB trên toàn lãnh thổ xứ cờ hoa. Mike Ford hỏi Chủ tịch CLB ai đóng góp nhiều nhất vào thành tích của đội. Câu trả lời là Alice Smith, cái tên không hề xuất hiện trong danh sách thành viên được gửi tới văn phòng của Mike Ford.
Qua tìm hiểu, Mike Ford vỡ lẽ Alice Smith là… cô bán vé. Chủ tịch đội X bật mí Smith phân loại từng cuống vé, chia cơm suất tới gia đình của từng cầu thủ, tự tay giặt quần áo và lo toan khâu hậu cần. Nhiệm vụ của chủ tịch là tái đầu tư nguồn tiền, của cầu thủ là xỏ giày và ra sân đá bóng. Alice Smith một tay cáng đáng những phần việc tưởng đơn giản nhưng gộp vào lại hóa nặng nhọc nhất.
Ford khuyên Allardyce nên trau dồi khả năng lãnh đạo từ những con người tầm thường chuyên làm những công việc nhỏ nhặt. Đối mặt với một núi việc nhỏ, bạn sẽ biết cách làm tốt việc lớn. Đối với mặt việc lớn, bạn sẽ biết cách chia việc lớn ra từng việc nhỏ. Mourinho nói thêm: “Hàng ngày, anh quản lý phòng đựng giày phải phân loại hơn 400 đôi cho các cầu thủ nhưng chưa bao giờ, tôi thấy học trò của mình xỏ nhầm chiếc”.















