Mỗi kỳ World Cup đều có một cầu thủ biểu tượng, một người được nhớ đến qua một bàn thắng định mệnh. Garrincha năm 1962, Gerd Muller năm 1974, Mario Kempes năm 1978, Paolo Rossi năm 1982, Diego Maradona năm 1986.
Nhưng có một ngoại lệ thú vị: World Cup 1970, giải đấu mà khi nhắc đến, người ta sẽ nghĩ ngay đến đội hình Brazil tuyệt hảo, và nghĩ ngay đến Pele. Trớ trêu thay, di sản bất tử của "Nhà vua" tại giải đấu đó lại không được định hình bởi những bàn thắng ông đã ghi, mà bởi những khoảnh khắc ông đã bỏ lỡ và những pha bóng ông đã tạo ra.
Sự vĩ đại không thể đo lường bằng con số
Pele là một cỗ máy săn bàn không thể ngăn cản. 501 bàn thắng sau 493 trận cho Santos, 77 bàn sau 92 trận cho đội tuyển Brazil. Những con số đó tự nó đã nói lên tất cả. Tại World Cup 1970, ông cũng đã ghi 4 bàn, bao gồm cả bàn mở tỷ số trong trận chung kết.
Nhưng khi người ta nhớ về Pele ở Mexico năm đó, họ không nhớ về những bàn thắng đó. Họ nhớ về một điều khác, một thứ ma thuật vượt ra ngoài những con số thống kê. Di sản của ông được dệt nên bởi 5 khoảnh khắc bất tử.
Khoảnh khắc 1: Cú lốp bóng từ giữa sân
Trong trận mở màn với Tiệp Khắc, khi tỷ số đang là 1-1, Pele nhận bóng bên phần sân nhà. Thay vì tìm một đường chuyền, ông ngẩng đầu lên và ngay lập tức tung một cú sút về phía khung thành đối phương. Cú sút đó không thành bàn, nó đi chệch cột dọc trong gang tấc. Nhưng nó đã cho cả thế giới thấy một điều: sự táo bạo và thiên tài của Pele. Ông không chỉ chơi bóng, ông nhìn thấy những điều mà người khác không thể.
Khoảnh khắc 2: "Pha cứu thua của thế kỷ"
Trong trận đấu vòng bảng với nhà đương kim vô địch Anh, Jairzinho có một quả tạt hoàn hảo đến phía cột xa. Pele đã bật cao hơn tất cả, thực hiện một cú đánh đầu sấm sét, bóng nảy xuống đất và bật thẳng về phía góc khung thành, đây là một bàn thắng mười mươi. Nhưng bằng một cách thần kì nào đó, thủ môn Gordon Banks của Anh đã bay người, dùng tay phải đẩy ngược quả bóng qua xà ngang.
Từ đó, "Pha cứu thua của thế kỷ" đã ra đời. Trớ trêu thay, một trong những khoảnh khắc nổi tiếng nhất trong sự nghiệp của Pele lại là một tình huống ông không thể ghi bàn, nhưng nó lại càng làm tăng thêm sự vĩ đại cho cú đánh đầu của ông.
Khoảnh khắc 3: Cái ôm với Bobby Moore
Sau trận đấu căng thẳng đó, một hình ảnh đã trở thành bất tử: Pele và đội trưởng của tuyển Anh, Bobby Moore, đổi áo và ôm nhau. Đó không chỉ là một hành động thể thao thông thường. Đó là một khoảnh khắc của sự tôn trọng tuyệt đối giữa hai trong số những cầu thủ vĩ đại nhất thế giới, hai người vừa trải qua một trận chiến đỉnh cao. Hình ảnh đó đã trở thành một biểu tượng cho tinh thần thượng võ của bóng đá.
Khoảnh khắc 4: Pha bỏ bóng không tưởng
Trong trận bán kết với đối thủ truyền kiếp Uruguay, khi Brazil đang dẫn trước, Tostão tung một đường chọc khe cho Pele. Thủ môn Ladislao Mazurkiewicz lao ra. Thay vì cố gắng sút bóng hoặc đi bóng qua người, Pele đã làm một điều không ai có thể tưởng tượng được: ông chạy băng qua, để mặc cho quả bóng lăn qua một bên của thủ môn, trong khi ông chạy vòng qua phía bên kia.
Cả thế giới như nín thở. Dù cú sút sau đó của ông đi chệch cột dọc trong gang tấc, pha bỏ bóng đó đã trở thành một trong những khoảnh khắc thiên tài và ngẫu hứng nhất lịch sử World Cup.
Khoảnh khắc 5: Đường chuyền "không nhìn" trong trận chung kết
Trong trận chung kết với Italy, khi Brazil đang dẫn 3-1, Pele nhận bóng ở ngay trước vòng cấm. Thay vì cố gắng dứt điểm, ông đã làm một điều còn vĩ đại hơn. Ông dừng bóng lại một nhịp, như thể đang đóng băng thời gian, rồi thực hiện một đường chuyền "không nhìn" hoàn hảo sang cánh phải cho Carlos Alberto đang băng lên.
Cú sút sấm sét của Carlos Alberto đã ấn định chiến thắng 4-1 và hoàn tất một trong những bàn thắng đồng đội đẹp nhất lịch sử. Đó là một khoảnh khắc của trí tuệ, tinh tế và một nhãn quan siêu việt.
Di sản vượt trên những bàn thắng
Năm khoảnh khắc đó, bốn trong số đó không phải là những bàn thắng, đã định hình nên di sản của Pele tại World Cup 1970. Chúng cho thấy rằng sự vĩ đại của ông không chỉ nằm ở khả năng ghi bàn phi thường.
Ông là một nhà tư tưởng, một nghệ sĩ, một người có thể tạo ra những khoảnh khắc ma thuật từ những điều không tưởng. Di sản của ông tại Mexico 1970 là một lời nhắc nhở rằng, đôi khi, những ký ức đẹp nhất của bóng đá không nằm ở kết quả cuối cùng, mà ở chính vẻ đẹp của hành trình và những khoảnh khắc thiên tài đã làm nên nó.














