
Đó là con số kỷ lục, minh chứng cho làn sóng cầu thủ Anh “xuất ngoại” mạnh mẽ nhất lịch sử hiện đại.
Từ Sancho đến Bellingham – làn sóng mở đường
Năm 2017 đánh dấu bước ngoặt khi hàng loạt cầu thủ trẻ người Anh như Reece Oxford, Ryan Kent, Kaylen Hinds và đặc biệt là Jadon Sancho chuyển tới Bundesliga. Cùng thời điểm, Mandela Egbo, cựu tài năng của Crystal Palace, được đôn lên đội một Borussia Monchengladbach. Họ là những người đầu tiên phá vỡ “rào cản biên giới” kéo dài suốt một thập kỷ.
Từ đó, số lượng cầu thủ Anh thi đấu ở châu Âu tăng đều qua từng mùa. Chỉ tính riêng mùa 2024-25, tổng số phút thi đấu của họ cao gấp 15 lần so với năm 2017-18.
Một loạt cầu thủ người Anh khác sau đó cũng đi theo con đường tương tự đến vùng tây bắc nước Đức: Jude Bellingham và giờ là em trai Jobe, Jamie Gittens cùng Chukwuemeka. Cũng như Sancho, tất cả họ đều là những cầu thủ sáng tạo, giàu kỹ thuật và tin rằng mình có thể phát triển ở một CLB tầm châu Âu, trong một giải đấu đề cao khả năng chuyển trạng thái.
Lý do ra đi: Cơ hội và phát triển
Sancho từng nói vào năm 2019:
“Điều quan trọng là ở đây, các cầu thủ trẻ luôn có cơ hội để được ra sân.”
Với nhiều cầu thủ trẻ, việc tìm kiếm cơ hội ra sân tại Ngoại hạng Anh gần như bất khả thi. Do đó, họ chọn cách ra nước ngoài để phát triển. Jarell Quansah (Bayer Leverkusen) và Tyler Morton (Lyon) chia tay Liverpool hè này, trong khi Carney Chukwuemeka rời Chelsea sang Borussia Dortmund. Cầu thủ U21 Anh CJ Egan-Riley cũng chuyển tới Marseille sau khi từ chối gia hạn với Burnley.
Charlie Cresswell (Toulouse) và Jonathan Rowe (Marseille) – hai ngôi sao U21 khác – cũng chọn Ligue 1 làm bến đỗ để được thi đấu thường xuyên.

Abraham, Gomes – những minh chứng thành công
Không chỉ các tài năng trẻ, nhiều cầu thủ Anh trưởng thành từ Ngoại hạng Anh cũng tìm thấy thành công ở nước ngoài. Tammy Abraham rời Chelsea để khoác áo AS Roma, ghi 37 bàn sau 4 mùa trước khi dính chấn thương nặng.
Angel Gomes, từng là đội trưởng U21 Man United, sang Lille rồi chuyển đến Marseille, nơi anh tìm lại phong độ và được gọi lên tuyển Anh.
Cái giá của “sân nhà chật chội”
Sự cạnh tranh khốc liệt ở Ngoại hạng Anh khiến cơ hội cho cầu thủ bản địa ngày càng ít. Dù hệ thống học viện Anh được đầu tư mạnh mẽ sau kế hoạch Elite Player Performance Plan (EPPP) năm 2012, nhưng thực tế, phần lớn tài năng trẻ vẫn khó chen chân lên đội một.
Theo thống kê, chỉ 5,6% tổng số phút thi đấu tại Premier League mùa này thuộc về cầu thủ Anh dưới 23 tuổi – mức thấp nhất trong lịch sử giải đấu.
Khi châu Âu trở thành “bệ phóng” cho người Anh
Việc ra nước ngoài không còn bị coi là “đánh cược”, mà trở thành con đường phát triển tự nhiên. Tyrhys Dolan (Espanyol) hay Cresswell (Toulouse) đều thừa nhận rằng việc thi đấu ở nước ngoài giúp họ trưởng thành, độc lập và hiểu rõ bản thân hơn.
Không ít người sau khi tỏa sáng ở châu Âu đã trở về Anh với vị thế khác: Jamie Gittens (Chelsea), Jeremie Frimpong (Liverpool) hay Viktor Gyokeres (Arsenal) đều khởi nghiệp ở các CLB châu Âu trước khi được Ngoại hạng Anh đón lại.
Bức tranh mới của bóng đá Anh
Cầu thủ người Anh giờ đây không còn bị gò bó trong biên giới của Ngoại hạng Anh. Họ xuất hiện khắp nơi – từ La Liga, Bundesliga đến Serie A – và gặt hái thành công.
Như giám đốc bóng đá Ngoại hạng Anh, Neil Saunders nhận định:
“Chúng tôi có hơn một phần ba trong top 250 cầu thủ hàng đầu thế giới thi đấu ở Ngoại hạng Anh. Nhưng điều đáng tự hào là các học viện ở Anh đang sản sinh ra thế hệ cầu thủ đủ đẳng cấp để tỏa sáng ở bất kỳ sân khấu nào trên thế giới.”
Khi Jude Bellingham trở thành cầu thủ hay nhất La Liga, Harry Kane là vua phá lưới Bundesliga, còn Phil Foden và Cole Palmer thống trị Ngoại hạng Anh – người ta có thể nói: Bóng đá châu Âu chưa bao giờ mang “bản sắc Anh” đậm nét đến thế.