Câu chuyện bóng đá: Thôn tính M.U bất thành, Gaddafi hụt nốt Liverpool và Crystal Palace

12:33 Thứ hai 24/06/2013

Gia đình Đại tá Gaddafi đã có thể tránh được thảm cảnh nếu họ may mắn mua được một đội bóng Anh. Và lẽ ra Quỷ đỏ phải có một ông chủ nhiệt thành chứ không phải gia đình nhà Glazer vẫn đang ngày ngày hút máu, hoặc Crystal lỡ mất cơ hội trở thành một đội bóng nhà giàu từ năm 2004; lẽ ra giữa họ đã phải có một mối liên hệ...

Bài viết cung cấp độc quyền bởi





Mua đội bóng vì mục đích chính trị

Sau sự kiện tỷ phú Roman Abramovich mua đứt Chelsea năm 2003, một loạt nhà tài phiệt lắm tiền hướng về nước Anh với khao khát sở hữu một đội bóng tại xứ Sương mù. Trong dòng chảy ấy, có không ít gương mặt là các chính khách, nguyên thủ quốc gia với mục đích chính trị là chủ yếu. Đại tá Gaddafi, nhà lãnh đạo Libya trong giai đoạn 1969 - 2011, cũng tham gia vào “phong trào” này.

Theo cánh truyền thông, khi ấy Gaddafi cũng muốn quảng bá hình ảnh và nâng tầm ảnh hưởng của mình đối với các nước phương Tây, thông qua chiến lược sở hữu các đội bóng lớn tại lục địa già. Trước đó, vào năm 2001 nhà độc tài này từng sở hữu 7,5% cổ phần của Juventus khi chi ra 21 triệu USD thông qua bên thứ 3 là tập đoàn Libyan Arab Foreign Investment Company. Ngoài ra, người ta còn biết đến Gaddafi như một NHM nhiệt thành của môn túc cầu và đặc biệt là rất ấn tượng với M.U sau những gì thày trò Alex Ferguson giành được từ chiến tích ăn ba mùa 1998/99.

Vồ hụt M.U vì sự ranh ma của Malcolm Glazer

Nhưng sau giai đoạn thành công, Quỷ đỏ dần đi vào thoái trào với những mùa giải thất bát. Tình hình tại chính eo hẹp, nợ nần chồng chất của đội chủ sân Old Trafford cũng đồng thời mở ra cơ hội cho Muammar al-Gaddafi hiện thực hóa tham vọng đã ấp ủ từ lâu. Gaddafi có tiền, nhưng tiếc rằng ông lại thiếu một chiến lược thâu tóm hợp lý. Phương thức mua đứt của Gaddafi chỉ đơn thuần là thông qua bên thứ 3, ra giá và đàm phán giống như họ đã làm với Juventus. Tuy nhiên, chiến lược ấy không có hiệu quả ở M.U, nơi có những cổ đông cứng đầu cương quyết không bán. Và thực tế Gaddafi cũng chỉ giành được một lượng cổ phần vừa phải.

Trong khi đó, Malcolm Glazer và công ty đại diện Red Football Ltd - đối thủ chính trong vụ mua bán này, có thừa sự khôn ngoan với những bước đi chậm mà chắc trong công cuộc sở hữu M.U. Trong tiến trình xâm nhập để sở hữu, họ thúc ép các cổ đông nhỏ lẻ, trước khi thắng thế và hoàn tất. Ban đầu vào tháng 3/2003, Malcolm mua 2,9% cổ phần, sau đó họ tuyên bố không có dự tính mua đội bóng số 1 nước Anh. Đến tháng 6/2004, trong tay gia đình Glazer đã là gần 20% và chỉ khoảng 4 tháng sau, cổ phần của họ tăng thêm 10%. Trong khoảng thời gian đó, Gaddafi vẫn giậm chân tại chỗ đứng nhìn đối thủ hết lần này đến lượt khác gia tăng ảnh hưởng. Có thể ông ta là một kẻ độc tài, uy quyền khuynh đảo một quốc gia, nhưng thực tế lại không thể dùng ảnh hưởng ấy trong thương vụ mua bán đội bóng có lượng fan hùng hậu nhất toàn cầu.

Và khi nhà Glazer hoàn tất cuộc chuyển giao vào năm 2005, tham vọng sở hữu M.U của Gaddafi chính thức phá sản. Trên thực tế, cả 2 người ứng viên trong cuộc đua tranh mua đứt Red Devils đều không được lòng các Manucians, một bên là gã tài phiệt keo bẩn coi đội bóng là công cụ kiếm tiền, người còn lại là một nhà độc tài vốn đang nằm trong tầm ngắm của các nước phương Tây. Nhưng nếu như Gaddafi thành công, có lẽ M.U đã có một ông chủ lắm tiền nhiều của và sẵn sàng chi đậm chẳng kém gì Chelsea dưới thời Abramovich hay hiện tại như Man City, Monaco...

M.U không được, Liverpool và Crystal Palace cũng chẳng xong

Khi vấp phải sự cạnh tranh từ Malcolm Glazer, cố lãnh đạo Libya liền chuyển hướng sang Liverpool. Mặc dù vậy, ông ta lại không thực sự mặn mà trong việc mua toàn bộ số cổ phẩn của Liverpool, mà chỉ là một phần giống như những gì đã diễn ra ở Juventus. Mặc dù vậy, con traiAl-Saadi phản đối kế hoạch của Gaddafi, đơn giản vì anh ta đã dành trọn tình yêu cho “bầy Quỷ đỏ” và không hứng thú khi đứng trên bục khách VIP tại Anfield.

Khi đó Al-Saadi nắm được thông tin Chủ tịch Crystal Palace, Simon Jordan đang muốn bán lại đội bóng. Người sở hữu đội bóng nam London này đánh tiếng mời gọi các thương nhân với tuyên bố vào năm 2004: “Tôi đã đạt được những mục đích khi làm việc tại Crystal. Giờ tôi không thích bóng đá nữa”. Ngay lập tức, con trai của Gaddafi đề đạt với cha nguyện vọng được làm ông chủ Crystal và nhanh chóng được thông qua. Giá trị của Crystal tất nhiên thấp hơn rất nhiều so với M.U hay Liverpool, vì thế khả năng thành công và không vấp phải những sự đua tranh quyết liệt như với nhà Glazer tại M.U.

Lý giải vì sao lại chọn Crystal Palace chứ không phải Arsenal hay một đội bóng khá hơn, khi đó Al-Saadi chỉ nói vì thích cái tên (?!). Với 35 năm lãnh đạo Libya (tính đến năm 2004), cha con nhà độc tài sở hữu một nguồn tài sản khổng lồ và họ dự định sẽ giúp Crystal hóa rồng với kế hoạch chèo kéo chính những ngôi sao thượng thặng của chính M.U như Wayne Rooney hay David Beckham...

Tiếc rằng chính kế hoạch ấy lại phá sản vào những phút cuối cùng trước khi 2 bên ký vào bản giao ước mua bán. Thời điểm này, Libya bắt đầu có những dấu hiệu đầu tiên của một cơn chính biến, xã hội cũng dần bất ổn. Vì lẽ đó, cha con nhà Gaddafi buộc phải gác lại kế hoạch nói trên, không muốn phô trương một khoản tiền khổng lồ bởi điều đó sẽ chỉ làm người dân đất nước châu Phi này thêm oán giận và tạo đà cho phe nổi dậy lật đổ mình. Rốt cuộc M.U, Liverpool hay Crystal Palace đều không mua được, còn cha con nhà Đại tá Gaddafi cuối cùng vẫn bại vong.

Nguyên Thảo | 00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục