![]() |
| Alvaro Recoba khi còn thi đấu cho Inter Milan. Ảnh Internet |
Alvaro Recoba bước ra ánh sáng sân khấu trong một buổi chiều đỏ lửa năm 1997 tại Giuseppe Meazza. Gần như không ai quan tâm tới bản hợp đồng mới tới từ Uruguay lạ hoắc. Họ để mắt tới anh làm gì khi cũng trong mùa hè này họ đón một tên tuổi lớn đặt chân tới đây, “người ngoài hành tinh” Ronaldo. Recoba ngồi trên băng ghế dự bị đợi các ngoắc tay khởi động của HLV. Cuối cùng điều ấy cũng đến. Anh được ra sân và chào khán giả nhà bằng cách làm lu mờ hoàn toàn siêu sao người Brazil. Hai bàn thắng và mọi ánh mắt đều hướng về gã trai quê mùa.
Kể từ ấy Recoba trở thành thần tượng mới của những Interista. Anh được họ tôn sùng như một vị thánh sống. Moratti liếm môi mãn nguyện trong sự hân hoan. Ở Recoba người ta thấy được mọi phẩm chất của một tài năng lớn: Cái chân trái điêu luyện chẳng hề thua kém cả Rivaldo, kỹ thuật cá nhân thượng thừa, tốc độ, tầm quan sát rộng, óc phán đoán tài tình và cái vẻ trầm tĩnh đến lạnh người. Có rất nhiều CĐV từng nói rằng họ đến với màu áo xanh-đen là nhờ anh chứ không phải Zanetti, Vieri, Adriano hay Ronaldo. Recoba có biệt tài khiến cầu trường sung sướng đến phát điên lên. Đó là cú solo hạ gục Lecce năm 2001, là cú đúp quật ngã Roma năm 2002, là những cú sút phạt găm thẳng trái bóng vào lưới, là những đường chuyền làm tan chảy hàng thủ đối phương như lưỡi dao còn nóng cắt qua miếng bơ. Recoba cuốn tất cả vào khúc nhạc đắm say mà anh tấu lên.
Khi mà người ta tưởng rằng khúc hoan ca sẽ mãi không bao giờ dứt thì Recoba chứng minh cho họ thấy người nghệ sỹ là một thứ giống loài rất đỗi thất thường. Phong độ của anh bắt đầu trồi sụt bởi những chấn thương liên miên. Các khán đài vơi dần những lần được xướng tên Recoba. Cứ sau mỗi phút giây lóe sáng rực rỡ thì gần như ngay lập tức ở trận đấu sau anh lại lặn mất không một chút sủi tăm. Người ta cứ mãi chờ đợi, vui sướng trong giây lát rồi lại thất vọng tràn trề. Các đời HLV loay hoay trong việc giúp Recoba tìm lại bản thân và một vài trong số họ đã phải trả giá bằng chính chiếc ghế của mình.
Nếu có ai đó hỏi những Interista rằng đâu là hình ảnh tiêu biểu nhất cho đội bóng của thập kỷ 90 và đầu những năm 2000 thì có lẽ họ sẽ chẳng mất nhiều thời gian để trả lời, Alvaro Recoba. Inter trong giai đoạn ấy là một Inter nghiệt ngã cho dù ông chủ Moratti của họ đã không tiếc tiền đầu tư. Họ bị chê là những gã đàn bà đá bóng vì cả trăm triệu Euro bỏ ra chỉ để mang về vài chiếc cúp èo uột. Chẳng ai dám nói Inter không mạnh những cũng chẳng ai không dám thốt lên rằng họ là loại vô tích sự. Đội bóng màu xanh đen là chứng nhân đau đớn của lịch sử với vị thế của kẻ ngoài cuộc bị Juve và Milan cười vào mặt không ngớt. Họ đẹp như Recoba, nhưng cũng mong manh như Recoba.
Những HLV bắt đầu manh nha ý định muốn đẩy anh đi. Họ tin rằng chỉ khi anh rời khỏi nơi này thì cái vận xui của kỷ nguyên đen tối mới chấm dứt. Anh rời khỏi tổ ấm Giuseppe Mezza trong ánh mắt ngậm ngùi xen lẫn chua xót. Không ai quên được cái gương mặt, nụ cười hiền ấy hay hình ảnh anh ghi bàn và hôn lên chiếc khiên ba màu trên ngực áo.
Giờ đây khi Recoba đã không còn hiện diện nữa trong đời sống bóng đá, mấy ai còn nhớ tới anh? Báo chí không còn nhắc tên Recoba nữa, tôi tìm hoài mà chẳng thấy. Thế giới túc cầu thực sự là một lãnh địa quá tàn nhẫn. Nơi đó cho phép những Maldini, Totti, Giggs… tỏa sáng rực rỡ trong một thời gian quá dài. Nhưng cũng tại nơi đó, có những con người vì vô vàn lý do khác nhau bị nhanh chóng lãng quên đi trong vòng quay hối hả theo từng nhịp lăn của trái bóng tròn.
Số phận đã mãi gắn cho Recoba các mác không thể lớn, không thể phát huy được hết giá trị một cách toàn vẹn. Ai đó đã từng nói “Bóng đá là sự thưởng thức và vui vẻ”. Được thưởng thức anh chơi bóng và tạo ra những điều kỳ diệu là một đặc ân. Nhưng có vui vẻ được không những người từng “say” vì Recoba đến mải mê mê mải?















