
Chiến thắng 1-0 của Arsenal trước Manchester United tại Old Trafford trong ngày mở màn mùa giải không phải là một màn trình diễn mãn nhãn, nhưng nó lại là một cuộc tranh luận thu nhỏ về bản chất của chiến thắng và vai trò của một người đội trưởng. Giữa những ý kiến trái chiều, lời chỉ trích gay gắt từ huyền thoại Roy Keane nhắm vào Martin Odegaard, gọi màn trình diễn của anh là "gây sốc", đã gây ra nhiều tranh cãi. Tuy nhiên, nếu nhìn sâu hơn vào diễn biến của một trận cầu "xấu xí", có lẽ Keane đã nhìn nhận vấn đề một cách phiến diện, và bỏ qua phẩm chất lãnh đạo thầm lặng nhưng tối quan trọng mà tiền vệ người Na Uy đã thể hiện.
Quan điểm của Roy Keane xuất phát từ lăng kính của một nhà vô địch đòi hỏi sự áp đảo. Ông không sai khi cho rằng Arsenal, với những ngôi sao tấn công như Odegaard, Declan Rice hay Bukayo Saka, đã chơi dưới sức. Pháo thủ không tạo ra một thế trận lấn lướt, không có những pha phối hợp "thêu hoa dệt gấm", và có xu hướng bảo toàn tỷ số mong manh thay vì tìm kiếm bàn thắng thứ hai. Với một người luôn đề cao sự mạnh mẽ và quyết đoán, màn trình diễn thiếu sự đột phá của Odegaard rõ ràng là một sự thất vọng. Từ góc độ đó, lời nhận xét "gây sốc" của Keane là có cơ sở, nếu chỉ đánh giá một tiền vệ mang thiên hướng tấn công qua những đường kiến tạo hay các pha dứt điểm.
Tuy nhiên, bóng đá không chỉ có những khoảnh khắc đẹp. Một mùa giải vô địch được xây dựng nên từ cả những chiến thắng nhọc nhằn, nơi bản lĩnh và sự lỳ lợm được đặt lên hàng đầu. Trận đấu tại Old Trafford chính là một ví dụ điển hình. Đó là một trận chiến thể chất, nơi các tân binh giàu năng lượng của Man Utd liên tục gây áp lực, khiến hàng thủ Arsenal nhiều phen chao đảo. Gabriel Magalhaes có lúc bối rối, William Saliba bị đặt vào thế vội vàng, còn Gabriel Martinelli lại quá cầu toàn trong các đường chuyền. Chính trong bối cảnh hỗn loạn đó, vai trò của Odegaard mới thực sự tỏa sáng, nhưng không phải bằng những pha bóng ma thuật.

Thay vào đó, đội trưởng của Arsenal đã lùi sâu, làm những công việc "bẩn thỉu" trên sân. Anh liên tục di chuyển để đoạt lại bóng, bình tĩnh hóa giải sức ép của đối phương và khởi xướng những đợt phản công. Khi cả đội có dấu hiệu mất bình tĩnh, chính Odegaard là người mang lại sự điềm tĩnh và kiểm soát nhịp độ. Đó không phải là nhiệm vụ chính của một "số 10", nhưng đó là điều đội bóng cần nhất ở thời điểm đó. Màn trình diễn này càng trở nên ý nghĩa khi nó diễn ra ngay sau khi một huyền thoại khác, Tony Adams, trước đó công khai nghi ngờ về khả năng lãnh đạo của anh.
Bản thân Odegaard thừa nhận mình không phải là mẫu đội trưởng giỏi hò hét hay truyền lửa bằng lời nói. Phong cách của anh là làm gương trên sân cỏ. Và trong một trận đấu khó khăn, khi lối chơi hoa mỹ không thể phát huy, việc anh sẵn sàng lao vào tranh chấp, trở thành điểm tựa vững chắc cho các đồng đội chính là biểu hiện cao nhất của tinh thần thủ lĩnh. Odegaard không biến mất khi đội bóng cần mình nhất, mà trái lại, anh chọn cách thích nghi và đóng góp theo một cách khác.
Nhìn chung, Roy Keane có lẽ đã sai khi đánh giá thấp màn trình diễn của Odegaard. Giành chiến thắng khi không chơi với phong độ cao nhất chính là phẩm chất của một nhà vô địch. Và để làm được điều đó, đội bóng cần một người thuyền trưởng không chỉ biết chèo lái khi biển lặng, mà còn phải vững tay chèo khi giông bão ập đến. Tại Old Trafford, Martin Odegaard đã chứng tỏ mình hoàn toàn có thể là người thuyền trưởng đó.