
Trong bóng đá hiện đại, lòng trung thành ngày càng trở thành khái niệm xa xỉ. Trường hợp của Alexander Isak tại Newcastle United và Rasmus Hojlund tại Manchester United mùa hè 2025 cho thấy, trong các thương vụ chuyển nhượng, sự “tàn nhẫn” không chỉ đến từ cầu thủ mà còn từ chính các CLB.
Tại Newcastle, Isak đã vấp phải phản ứng dữ dội từ người hâm mộ khi vắng mặt trong chuyến du đấu, tập luyện cùng CLB cũ và công khai ý định không muốn thi đấu nữa. Sự thất vọng của CĐV là điều dễ hiểu, bởi tiền đạo người Thụy Điển từng là biểu tượng được yêu mến.
Tuy nhiên, ở góc nhìn khác, cầu thủ Thụy Điển cũng chỉ đang làm điều mà các CLB thường xuyên áp dụng: ưu tiên lợi ích cá nhân và tìm lối ra tốt hơn cho sự nghiệp. Liverpool là điểm đến mà anh mong muốn, nhưng Newcastle chưa sẵn sàng chấp nhận đánh mất chân sút hàng đầu mà không đạt được mức phí chuyển nhượng kỷ lục.
Ngược lại, trường hợp Hojlund tại Manchester United lại cho thấy tình thế khác biệt. Dù khẳng định mong muốn gắn bó, thậm chí ghi bàn trong chuyến du đấu Mỹ và được HLV Ruben Amorim khen ngợi, tiền đạo người Đan Mạch vẫn bị gạt khỏi danh sách thi đấu ở trận mở màn Ngoại hạng Anh gặp Arsenal.
Trong khi đó, Man Utd lại mạnh tay chiêu mộ Benjamin Sesko từ RB Leipzig với giá 76,5 triệu euro, tạo ra áp lực trực tiếp lên vị trí của Hojlund.
Sự mâu thuẫn càng rõ rệt khi Hojlund không nằm trong “bomb squad” – nhóm cầu thủ bị loại khỏi đội hình chính như Garnacho, Sancho, Antony hay Malacia. Song, việc không được sử dụng khiến anh phải đối mặt với nguy cơ bị “đẩy ra đi”, bất chấp khát khao cống hiến. Đây là minh chứng cho thấy CLB luôn nắm thế thượng phong, có quyền quyết định sự nghiệp cầu thủ ngay cả khi họ muốn ở lại.

Newcastle, Brentford (trong thương vụ Yoane Wissa) hay Manchester United đều đứng trước cùng bài toán: giữ cầu thủ bất mãn dễ làm giảm giá trị chuyển nhượng, trong khi bán sớm có thể mất đi nhân tố quan trọng. Ngược lại, cầu thủ như Isak, Hojlund hay Wissa cũng không có nhiều lựa chọn: hoặc chấp nhận ở lại trong cảnh bị “đóng băng” sự nghiệp, hoặc rời đi để tiếp tục phát triển.
Bức tranh chung của thị trường chuyển nhượng vì vậy giống như một “luật rừng”. CLB áp chế cầu thủ, CLB lớn áp chế CLB nhỏ, còn chỉ số ít đội bóng hàng đầu châu Âu như Real Madrid mới thực sự giữ quyền chi phối tuyệt đối. Dẫu vậy, mọi bên tham gia – từ CLB cho tới cầu thủ – đều buộc phải đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, vì đó là cách duy nhất tồn tại và phát triển trong một thị trường khắc nghiệt.
Kết cục của những thương vụ như Isak, Hojlund hay Wissa có lẽ chỉ còn là vấn đề thời gian. Bởi trong bóng đá, không có khái niệm công bằng tuyệt đối, mà chỉ có sự lựa chọn giữa quyền lợi, áp lực và toan tính chiến lược.