Đêm Paris lộng lẫy ánh đèn, nhưng hào quang rực rỡ nhất không dành cho những "cỗ máy săn bàn" quen thuộc. Ngày 3/12/2018, một chàng trai nhỏ bé với mái tóc vàng lãng tử đã bước lên bục cao nhất, chính thức khép lại một thập kỷ thống trị tuyệt đối của hai "người ngoài hành tinh" Lionel Messi và Cristiano Ronaldo.
Khi "Định luật tự nhiên" bị phá vỡ
Trong suốt 10 năm ròng rã, từ 2008 đến 2017, bóng đá thế giới tồn tại một quy lệ bất thành văn, dường như khắc nghiệt như định luật tự nhiên, Quả bóng vàng chỉ là cuộc chơi riêng của hai cái tên. Messi và Ronaldo. Ronaldo nâng cúp, Messi đáp lễ. Thế giới bóng đá chia làm hai cực, và những thiên tài khác – dù xuất chúng đến đâu cũng chỉ là những người làm nền vĩ đại trong kỷ nguyên của hai "Vị thần".
Nhưng vào đêm mùa đông ngày 3 tháng 12 năm 2018, tại sân khấu Grand Palais ở Paris, lịch sử đã chọn một ngã rẽ khác. Không khí trong khán phòng đặc quánh sự hồi hộp. Không phải vì các khán giả không đoán được người chiến thắng, mà vì họ chờ đợi khoảnh khắc "lời nguyền" bị phá vỡ.
Khi cái tên Luka Modric được xướng lên, tất cả cùng đứng dậy. Không có những con số bàn thắng khổng lồ, không có khả năng bật nhảy phi thường hay các video đi bóng solo qua 5 người, Modric bước lên bục nhận giải với sự khiêm nhường vốn có. Trên tay anh là Quả bóng vàng – vật chứng cho thấy bóng đá, xét cho cùng, vẫn là trò chơi của trí tuệ và những nhịp điệu, chứ không chỉ là các con số thống kê.
Từ cậu bé tị nạn đến Vua làng túc cầu thế giới
Để hiểu được sức nặng của danh hiệu này, người ta phải tua ngược thước phim về những ngày tháng đen tối nhất của Luka Modric, khi anh không sinh ra trong nhung lụa hay các học viện bóng đá tiện nghi. Cầu thủ sinh năm 1985 lớn lên trong tiếng bom đạn của cuộc chiến tranh độc lập Croatia. Năm 6 tuổi, ông nội anh bị phiến quân sát hại ngay gần nhà. Gia đình Modric phải bỏ chạy, sống lay lắt trong những trại tập trung dành cho người tị nạn ở Zadar.
Trong bãi đậu xe lúc đó, giữa những mảnh kính vỡ và nỗi sợ hãi thường trực, cậu bé Luka gầy gò đã làm bạn với trái bóng. Các huấn luyện viên đầu đời từng lắc đầu: "Cậu ta quá nhỏ, quá yếu ớt để đá bóng chuyên nghiệp". Nhưng họ đã sai. Chính cơ thể nhỏ bé ấy lại chứa đựng một bộ não vĩ đại và một trái tim kiên cường được tôi luyện qua khói lửa.
Năm 2018 là bản hùng ca bi tráng nhất trong sự nghiệp của Modric. Ở cấp độ CLB, anh là "nhạc trưởng" thầm lặng giúp Real Madrid hoàn tất cú "hat-trick" danh hiệu Champions League vô tiền khoáng hậu trong 3 mùa liên tiếp. Nhưng đỉnh cao cảm xúc lại nằm ở mùa hè nước Nga. Với tấm băng đội trưởng trên tay, Modric đã kéo một Croatia nhỏ bé lê những bước chân kiên cường qua ba trận knock-out phải đá hiệp phụ liên tiếp để tiến vào trận chung kết World Cup. Dù gục ngã trước tuyển Pháp hùng mạnh với "thế hệ vàng" của những Kylian Mbappe, Antoine Griezmann, N'Golo Kante hay Paul Pogba, nhưng hình ảnh Modric với đôi mắt trũng sâu, nhận danh hiệu Cầu thủ xuất sắc nhất giải, đã chạm đến trái tim của hàng triệu người hâm mộ.
"Chiến thắng này dành cho những người không được xướng tên"
Khoảnh khắc Luka Modric nâng cao Quả bóng vàng 2018 không chỉ là vinh quang cá nhân. Đó là sự thừa nhận cho những "người hùng thầm lặng". Bóng đá hiện đại đã quá say mê các tiền đạo, người nhận nhiệm vụ kết thúc các pha bóng mà đôi khi quên mất những người kiến tạo nên dòng chảy của trận đấu.
Trong bài phát biểu nhận giải, Modric đã nói một câu khiến cả thế giới phải lặng người xúc động: "Tôi muốn dành giải thưởng này cho tất cả những cầu thủ xứng đáng nhưng chưa từng giành được nó. Xavi, Andres Iniesta hay Wesley Sneijder,... đây là chiến thắng cho bóng đá."
Câu nói ấy đã tóm gọn con người anh. Modric không coi mình là vua. Anh coi mình là đại diện cho một triết lý, cho những tiền vệ tài hoa đã bị lu mờ bởi hào quang của Ronaldo và Messi trong suốt một thập kỷ. Đêm đó, Modric không chỉ mang về chiến thắng cho riêng mình, mà còn đem đến vinh quang cho cả một thế hệ những "kiến trúc sư" sân cỏ.
Dư âm của một kỷ nguyên mới
Ngày 3/12/2018 mãi mãi đi vào lịch sử như một dấu chấm than đầy cảm xúc. Nó không có nghĩa là kỷ nguyên Messi – Ronaldo đã kết thúc bởi họ vẫn tiếp tục tỏa sáng sau đó, nhưng nó đánh dấu sự trở lại của những giá trị bóng đá thuần túy.
Luka Modric chứng minh rằng bạn không cần phải là người cao lớn nhất, nhanh nhất hay mạnh nhất để trở thành cầu thủ giỏi nhất. Bạn chỉ cần là người thông minh nhất, và quan trọng hơn là người bền bỉ nhất. Từ một cậu bé tị nạn chỉ có thể tập đá bóng ở các bãi đỗ xe đến chủ nhân Quả bóng vàng, hành trình của Modric đẹp và kỳ diệu như những cú vẩy má ngoài (trivela) mang thương hiệu của anh vậy.
Đêm Paris năm ấy, các "Vị thần" của làng túc cầu giáo như Messi hay Ronaldo đã phải lùi bước, để nhường chỗ cho một con người bình thường nhưng mang trong mình nghị lực phi thường.














