Navibank Sài Gòn rệu rã trên sân Nha Trang: Ai trả “hồn” cho tôi?

19:02 Thứ bảy 03/03/2012

Hôm qua, ông Phạm Công Lộc ngồi chết lặng trên ghế huấn luyện nhìn cảnh các học trò của mình vỡ nặng trước chủ nhà Khánh Hòa trên sân Nha Trang. Vỡ từ tinh thần, vỡ đến lối chơi và vỡ cả về tỷ số. Đã có người đặt ra câu hỏi: Việc thua 0-3 của Navibank Sài Gòn liệu có phải là dấu chấm hết cho HLV họ Phạm hay không?

Thật ra trong bóng đá thua 0-3 cũng chẳng có gì là bi kịch. Nhưng vấn đề là cách thua của Navibank Sài Gòn hôm qua thảm quá. Vẫn có trong đội hình một Phan Văn Tài Em dạn dày kinh nghiệm, một Lương Văn Được Em mà vòng đấu trước vừa tạo ra một “tuyệt phẩm V.League”, một thủ thành Văn Hạnh, một trung vệ Long Giang đã “ăn cơm không biết bao nhiêu năm trời”… nhưng Navibank Sài Gòn lại chẳng khác gì một cái bịch bông để cho cầu thủ Khánh Hòa tha hồ đấm.

Mà một khi đã được người ta nằm ra cho đấm như vậy dĩ nhiên Khánh Hòa chẳng cần tung hết tốc lực cũng có thể nuốt trọn con mồi. Họ không cần khoét bóng xuống sát sạt đường biên dọc, mà chỉ cần ung dung tạt bóng cầu âu từ xa cũng đủ khiến “tử cấm thành” Navibank Sài Gòn chao đảo. Họ không cần đột phá cá nhân, xâm nhập vòng cấm địa, mà chỉ cần nhàn nhã tung chân sút từ khoảng cách 15 – 20m cũng đủ khiến hệ thống phòng ngự của Navibank phải thót tim.

Hôm qua, Tài Em mờ nhạt, Long Giang sai số, riêng thủ thành Văn Hạnh thì có hơn một tình huống đá bóng vào chân đối thủ như một gã khờ. Nhưng những ai biết chuyện và hiểu chuyện đều không trách mỗi cá nhân này. Bởi nói như chính những người trong nhà của Navibank Sài Gòn thì “với hệ thống này, tinh thần này, con người nào được lắp vào đó cũng thế mà thôi”. Quả thật, vấn đề chính của đội bóng Sài thành nằm ở cái đầu và con tim – những cái đầu dường như không hiểu nhau (hoặc không muốn hiểu?), và những con tim không mang trong mình một chút sục sôi nào.

Ngay cả HLV trưởng Phạm Công Lộc cũng chỉ là nạn nhân của một đội bóng không hồn?

Một đội bóng được đầu tư không biết bao nhiêu tiền của, được đổ vào không biết bao nhiêu niềm tin rốt cuộc lại trở thành cái sản phẩm “xìu xìu ển ển” đó – lỗi đầu tiên, lỗi số 1 thuộc về HLV trưởng Phạm Công Lộc hay chăng? Ai cũng đã biết đầu năm nay, khi bất ngờ ngồi lên ghế thuyền trưởng Navibank Sài Gòn, ông thầy người Đồng Tháp đã thực hiện chính sách “Đồng Tháp hóa đội bóng Sài thành” với việc mang về đây những học trò cũ người Đồng Tháp.

Và người ta bảo nó chính là nguyên nhân của những bất đồng âm ỉ. Ở đây, chúng tôi không dám qui kết nó có đích thực là nguyên nhân của mọi nguyên nhân như dư luận bàn tàn hay không, nhưng cần phải quay ngược trở lại 2 năm trước đó để thấy rằng Navibank Sài Gòn thực sự cũng chẳng có bản sắc gì.

Chắc nhiều người chưa quên là nhờ có tiền mà những ông chủ bóng đá Sài thành đã mua hẳn một đội QK4 vốn đóng đô ở Nghệ An về TP HCM và khoác lên nó một chiếc áo mới, rồi gọi nó là Navibank Sài Gòn. Thời điểm ấy người ta cũng đã nói rất nhiều đến “chất QK4” và “chất Sài Gòn thực thụ”, và cũng cho rằng nó chính là nguyên nhân sâu xa khiến đội này không thể phất lên.

Lúc thì bị so sánh với QK4, lúc thì bị so sánh với Đồng Tháp, hóa ra Navibank Sài Gòn những năm qua giống như một đội bóng chắp vá, không sắc, cũng chẳng hồn. Nhưng đấy dường như cũng không phải vấn đề riêng của Navibank Sài Gòn, mà là vấn đề chung của cả một nền bóng đá với cái bi kịch của những con người có thể mang tiền ra mua cả một đội bóng, nhưng không thể mua được cái hồn cho đội bóng.

Chiều qua, nhìn cái cảnh Navibank Sài Gòn đá như buông trên sân Chi Lăng mà thấy nhói lòng với những mặt trái của BĐVN thời chuyên nghiệp trá hình!
Diệp Xưa | 00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục