
Việc Nottingham Forest bổ nhiệm Sean Dyche vào chiếc ghế huấn luyện viên trưởng là một động thái đầy tính thực dụng, một sự thừa nhận sai lầm sau thảm họa mang tên Ange Postecoglou. Sau cơn bão triết lý tấn công nhưng lạc lõng, ban lãnh đạo đội chủ sân City Ground đã chọn sự điềm tĩnh và kinh nghiệm của một chiến lược gia chuyên trị các cuộc chiến trụ hạng. Câu hỏi đặt ra là liệu đây có phải liều thuốc giải cho cơn khủng hoảng của Forest hay không?
39 ngày của Postecoglou tại Nottingham Forest có lẽ là một trong những triều đại thất bại chóng vánh nhất lịch sử Ngoại hạng Anh. Ông chủ Evangelos Marinakis mang về chiến lược gia người Australia với tham vọng biến Forest thành một đội bóng chủ động, chơi thứ bóng đá kiểm soát và pressing tầm cao, một phong cách thường thấy ở các CLB ưu tú. Tầm nhìn này dựa trên thành công khi kết thúc ở vị trí thứ bảy mùa trước và mong muốn chinh phục Europa League.
Tuy nhiên, kế hoạch này đã bộc lộ những lỗ hổng chết người. Một đội hình được xây dựng và đã gặt hái thành công dưới thời Nuno Espirito Santo với lối chơi phòng ngự phản công trực diện, bỗng nhiên bị ép buộc phải chuyển đổi 180 độ. Với lịch thi đấu dày đặc, Postecoglou không có đủ thời gian để truyền đạt triết lý phức tạp của mình. Kết quả là một Forest rời rạc, dễ bị tổn thương và nhanh chóng trượt dài trên bảng xếp hạng. Thất bại 0-3 trước Chelsea như giọt nước tràn ly, đặt dấu chấm hết cho một kỷ nguyên còn chưa kịp bắt đầu.
Sự xuất hiện của Sean Dyche là một cú quay xe ngoạn mục của Marinakis. Thay vì tiếp tục theo đuổi giấc mơ bóng đá hoa mỹ, ông đã quay trở lại với sự an toàn. Phong cách của Dyche, xét trên nhiều khía cạnh, lại gần gũi với triết lý của Nuno. Các chỉ số về kiểm soát bóng và cường độ pressing của hai đội có nhiều điểm tương đồng, cho thấy đây là một nỗ lực đưa các cầu thủ trở lại với lối chơi quen thuộc.
Dù vậy, Dyche không phải là bản sao của Nuno. Trong khi Nuno ưa thích phản công, Dyche lại là tín đồ của lối đá kiểu Anh truyền thống: những đường bóng dài và cuộc chiến tranh chấp bóng hai. Điểm khác biệt lớn nhất, và cũng là hy vọng lớn nhất cho Forest, chính là sự chú trọng vào các tình huống cố định. Tại Everton, 44% số bàn thắng của họ đến từ các pha bóng chết, một con số vượt trội so với mức 26% của Forest dưới thời Nuno.

Đây là lĩnh vực mà Forest có tiềm năng cải thiện rất lớn. Họ sở hữu nhiều cầu thủ có thể hình lý tưởng và những cầu thủ đá phạt tốt. Trớ trêu thay, dưới thời Postecoglou, Forest phòng ngự tình huống cố định cực kỳ tệ hại khi để thủng lưới tới 11 bàn. Nhiệm vụ đầu tiên của Dyche chắc chắn là vá lại lỗ hổng này.
Sơ đồ 4-4-2 trứ danh cùng triết lý phòng ngự "bảo vệ khu vực chữ V" (vùng không gian nguy hiểm trước khung thành) của Dyche sẽ là nền tảng cho sự hồi sinh. Thử thách sẽ là việc chuyển đổi từ sơ đồ ba hậu vệ vốn đã quen thuộc. Tuy nhiên, với một tiền đạo cắm hoàn hảo cho hệ thống của mình là Chris Wood, người từng tỏa sáng dưới trướng ông tại Burnley, Dyche có đủ cơ sở để tin vào thành công.
Việc bổ nhiệm Dyche đồng nghĩa với việc Marinakis phải tạm gác lại tham vọng xây dựng một đội bóng chơi tấn công cống hiến. Nhưng trong bối cảnh Forest đang đứng ở vị trí thứ 18, mục tiêu tối thượng là sự an toàn. Dyche đã chứng minh năng lực của mình khi giúp Burnley trụ hạng nhiều năm và giải cứu Everton mùa 2023/24 bất chấp bị trừ 8 điểm. Khả năng biến các đội bóng trở nên khó bị đánh bại chính là điều Forest cần nhất lúc này. Sự xuất hiện của ông mang đến hy vọng về sự ổn định và là lý do để người hâm mộ có thể lạc quan một cách thận trọng.