Chuyện về những "đầu tàu"

15:59 Thứ bảy 31/08/2013

Trước hết là chuyện của những VĐV "đầu tàu". Từ những Quý Phước, Ánh Viên (bơi lội), Quang Liêm, Trường Sơn (cờ vua) đến Tiến Minh (cầu lông), Quốc Toàn (cử tạ), Công Vinh (bóng đá)..., tất cả đều đã hoặc đang đứng trên đỉnh cao Đông - Nam Á. Chùm VĐV này giúp thể thao Việt Nam luôn giữ được vị trí ổn định trong nhóm ba đoàn dẫn đầu các kỳ SEA Games, và đã bắt đầu "tiến công" vào những "mặt trận" vượt tầm khu vực.

Đại hội Thể thao châu Á (ASIAD) 2019 là một "mặt trận" như thế. Dù vẫn có những ý kiến phàn nàn này nọ, và dù trong thời buổi khủng hoảng kinh tế khiến không có nhiều nước mặn mà đăng cai, thì việc chúng ta lần đầu tiên được giao quyền làm chủ nhà ASIAD vẫn là một cột mốc lớn trong lịch sử phát triển nền thể thao nước nhà.

Nói đến 2019 thì tưởng xa xôi, chứ thực ra cũng chỉ tròm trèm sáu năm - khoảng thời gian không hẳn là đủ (nếu không muốn nói là quá ngắn) để xây dựng một lực lượng đủ mạnh, một cơ sở vật chất đủ uy nghi, bề thế. Vậy nên, từ 2013 đến 2019, thể thao Việt Nam tập tành, chuẩn bị thế nào là một bài toán - một thách thức không hề nhỏ.

Nhưng, cuộc sống là vậy, vị thế luôn đi kèm thách thức. Vượt qua một thách thức, người ta đạt được một vị thế. Tiếp tục vượt qua thách thức nữa, người ta sẽ đạt được một vị thế nữa - cao hơn, đẹp hơn, vẻ vang hơn. Điều đáng bàn nằm ở chỗ: Trong cái mớ thách thức khổng lồ kia, thách thức nào ngại nhất?

Tiền ư? Tiền lúc nào cũng cần, nhưng những gì đã diễn ra cho thấy thể thao Việt Nam luôn có thể huy động mọi nguồn lực để xây dựng một hệ thống tài chính có lợi cho mình ("cho mình", chứ không chỉ là "cho một mình mình", như thi thoảng chúng ta vẫn thấy). Thế thì tiềm lực chuyên môn ư? Nhiều năm qua, chúng ta đâu thiếu những VĐV giàu chuyên môn, cũng đâu thiếu những VĐV giàu khát vọng.

Vậy chúng ta thiếu gì?

Cái chúng ta thiếu dường như là cách quản lý người tài, là cách chắp cánh cho khát vọng bay xa.

Đơn cử: Quang Liêm (cờ vua) tài giỏi thế, vậy mà Liêm phải tự ứng tiền túi sang Na Uy dự World Cup là sao? "À, vì việc dự World Cup của cậu ấy không có trong kế hoạch của chúng tôi" -lời giải thích của một vị lãnh đạo ngành thể thao đấy! Trời đất ơi, một VĐV đi dự World Cup - một sự kiện có thể làm vẻ vang cho cả nền thể thao, cho đất nước, thế mà người ta lại bảo "không nằm trong kế hoạch"! Hậu trường làng cờ đồn rằng, vì thấy Quang Liêm "giàu" quá, lại được những nhà tổ chức World Cup thưởng ít nhất 6.000 USD, nên người ta mới lờ đi chuyện cung cấp chi phí dự World Cup cho Liêm. May mà câu chuyện đã được Liên đoàn Cờ Việt Nam giải quyết vào phút cuối. Nhưng, tất cả cho thấy, chúng ta vẫn đang quản lý nhân tài bằng tư duy xin - cho. Nhìn sang bơi lội, điền kinh và kể cả cái "mỏ vàng" võ thuật, dễ thấy cái tư duy ấy vẫn bao trùm.

Xem ra, nhờ những "đầu tàu" chuyên môn, chúng ta đã có một vị thế mới. Song, để có thể đạt tới những vị thế khác mang tính vượt ngưỡng, chúng ta cần những "đầu tàu" quản lý cũng phải biết... vượt ngưỡng trong tư duy!

Phan Đăng | 00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục