Bức ảnh định mệnh và quyết định đau đớn nhất của Manchester United.
Từ biểu tượng của hy vọng đến nguy cơ trở thành một thương vụ khiến cả Old Trafford tiếc nuối, tương lai của Kobbie Mainoo tại Manchester United đang trở nên bấp bênh hơn bao giờ hết. Bài học từ Scott McTominay – một cái tên tưởng như đã nằm sâu trong ký ức – giờ lại trở thành lời nhắc nhở khiến cả ban lãnh đạo lẫn người hâm mộ phải rùng mình.
Có một khoảnh khắc nằm mãi trong tâm trí những người yêu Quỷ đỏ: Rasmus Hojlund, Alejandro Garnacho và Kobbie Mainoo ngồi trên tấm biển quảng cáo ở Old Trafford, ăn mừng chiến thắng 3-0 trước West Ham. Bức ảnh ấy từng được xem như tín hiệu mở ra một kỷ nguyên tươi sáng, nơi những tài năng trẻ mang theo hy vọng phục hưng. Nhưng giờ đây, nó giống như một dự báo u ám về những tiềm năng bị bỏ phí. Hai trong ba người đã không còn giữ được vị thế, và ngay cả Mainoo – người trụ lại lâu nhất – cũng đang lung lay hơn bao giờ hết.
Chỉ vài tháng sau khoảnh khắc tượng trưng ấy, Mainoo rực sáng trong trận chung kết FA Cup, ghi bàn vào lưới Man City và góp mặt trong đội hình tuyển Anh dự EURO. Từ vị thế của một viên ngọc quý của học viện, một nhân vật được kỳ vọng trở thành trụ cột trong tương lai, Mainoo giờ đây thậm chí không thể giành nổi suất đá chính trong một hàng tiền vệ đang khủng hoảng. Sự lao dốc quá nhanh khiến Man Utd phải đối mặt với tình huống họ chưa từng nghĩ đến: cân nhắc bán Kobbie Mainoo.
Nguyên nhân không đến từ một phía. Dưới thời HLV Ruben Amorim, hệ thống chiến thuật thay đổi khiến Mainoo trở thành nạn nhân đầu tiên. Anh không đủ kỷ luật phòng ngự để đá thấp, cũng không thể cạnh tranh với Bruno Fernandes cho vai trò ở phía trên. Giữa một cấu trúc mới, Mainoo dường như bị đẩy ra ngoài. Ngay cả khi vào sân từ ghế dự bị, như trận thua 0-1 trước Everton, anh cũng không tạo được dấu ấn để xoay chuyển tình hình.
Phong độ đi xuống, cộng thêm việc Amorim không còn giữ niềm tin, đã đẩy Mainoo vào ngõ cụt. Tương lai của anh càng mờ mịt khi ban lãnh đạo chuẩn bị đại tu tuyến giữa với những mục tiêu như Adam Wharton, Elliot Anderson hay Carlos Baleba. Nhưng để thực hiện những thương vụ đắt đỏ đó, họ phải hi sinh một số cầu thủ có giá trị cao.
Và nghịch lý xảy ra ở đây: Mainoo – sản phẩm từ học viện, chi phí đào tạo bằng 0 – bỗng trở thành món tài sản hấp dẫn nhất. Theo quy định tài chính, khoản tiền thu được từ việc bán anh sẽ được tính là lợi nhuận thuần, cực kỳ có lợi cho việc cân bằng sổ sách. Điều đó khiến nguy cơ.
Nhưng Man Utd hiểu rõ cái giá của sự vội vàng. Bài học Scott McTominay – từ một tài năng nội bị đánh giá thấp, rồi vươn lên thành một trong những tiền vệ hàng đầu thế giới sau khi rời đi – vẫn còn quá nóng hổi. Nếu lặp lại sai lầm ấy, đó sẽ là một vết cắt sâu vào chính niềm tin của người hâm mộ lẫn bản sắc CLB.
Song, thực tế không đem lại quá nhiều lựa chọn. Mainoo cần được thi đấu, nhưng Amorim không sẵn sàng trao cơ hội. Hợp đồng đến năm 2027 giúp Man Utd có lợi thế đàm phán, nhưng giữ một cầu thủ không phù hợp và không hạnh phúc chẳng phải là giải pháp bền vững.
Từ chỗ là tài sản vô giá, Mainoo đang bị đẩy vào tình thế trở thành tài sản đem bán để tái thiết đội bóng. Bức ảnh năm nào ở Old Trafford, từng là biểu tượng cho hy vọng, giờ lại như một lời tiên tri về một cuộc chia ly đầy tiếc nuối – và có lẽ là một trong những quyết định đau đớn nhất mà Manchester United phải đối mặt trong nhiều năm qua.
















