
Cuộc khủng hoảng của Man Utd vẫn chưa có dấu hiệu được giải quyết.
Sau hơn một thập kỷ lạc lối kể từ khi Sir Alex Ferguson rời ghế huấn luyện, Manchester United vẫn chưa thể tìm lại ánh hào quang xưa. Những thất bại nối tiếp, những dự án bị bỏ dở và vòng lặp “bổ nhiệm – sa thải – khởi động lại” đã trở thành một phần quen thuộc tại Old Trafford. Để chấm dứt chu kỳ tiêu cực ấy, giới chuyên môn cho rằng Quỷ đỏ cần học hỏi ba mô hình thành công từ các đối thủ trực tiếp: Liverpool, Arsenal và Manchester City.
Thứ nhất, Liverpool – mô hình quản trị bằng dữ liệu và sự thống nhất trong ra quyết định. Dưới quyền sở hữu của Fenway Sports Group, The Kop từng rơi vào khủng hoảng nhưng nhanh chóng trở lại đỉnh cao nhờ cách tiếp cận khoa học. Cấu trúc ba tầng quyền lực gồm Giám đốc thể thao Michael Edwards, HLV Jurgen Klopp và đại diện chủ sở hữu Mike Gordon tạo nên sự cân bằng giữa chuyên môn, dữ liệu và tài chính. Các thương vụ thành công như Mohamed Salah, Sadio Mane hay Roberto Firmino đều là kết quả của quá trình đánh giá thống kê kỹ lưỡng. Ngược lại, Man United lại thiếu một cơ chế ra quyết định rõ ràng. Sau kỷ nguyên Ferguson, quyền lực bị chia cắt và thay đổi liên tục, khiến CLB chi tiêu nhiều nhưng hiệu quả thấp. Nếu muốn tái thiết, INEOS và Jim Ratcliffe cần xây dựng hệ thống ra quyết định tương tự Liverpool, nơi dữ liệu thực sự định hướng chiến lược chuyển nhượng.
Thứ hai, Arsenal – bài học về nuôi dưỡng và đầu tư thế hệ trẻ. Thành công của Pháo thủ không chỉ đến từ tài năng của Mikel Arteta, mà còn từ tầm nhìn dài hạn trong việc phát triển cầu thủ trẻ. Bukayo Saka, Emile Smith Rowe là những viên ngọc được mài giũa từ học viện Hale End, giúp đội hình duy trì bản sắc và tính gắn kết. Bên cạnh đó, Arsenal cũng khéo léo chiêu mộ những cầu thủ tiềm năng trong độ tuổi 18–24 như Martin Ødegaard, Ben White, hay Declan Rice. Chiến lược “đầu tư sớm – thu quả ngọt dài hạn” giúp họ xây dựng đội hình trẻ trung, tiến bộ đồng bộ theo thời gian. Trong khi đó, Man United lại thường xuyên chọn con đường ngắn hạn bằng việc mua những ngôi sao đã qua đỉnh cao như Casemiro hay Varane. Muốn phục hưng, Quỷ đỏ phải khôi phục truyền thống lò Carrington, phát triển cầu thủ nội và đặt niềm tin vào lớp trẻ.

HLV Amorim cần học hỏi mô hình thành công của 3 đội bóng lớn nước Anh.
Thứ ba, Man City – tính linh hoạt chiến thuật và triết lý nhất quán. Pep Guardiola không gò bó trong một sơ đồ duy nhất mà luôn điều chỉnh lối chơi để tận dụng tối đa năng lực cầu thủ. Ông từng biến Fabian Delph hay John Stones thành hậu vệ cánh, đồng thời thiết kế hệ thống mới để khai thác Erling Haaland. Chính sự linh hoạt đó giúp Man City duy trì tính cạnh tranh ở mọi đấu trường. Trái lại, Man United thường phụ thuộc vào triết lý riêng của từng HLV. Từ Moyes, Van Gaal, Mourinho cho đến Ten Hag, mỗi người đều mang “bản sắc riêng”, khiến CLB liên tục thay đổi mà không có nền tảng chung. Giờ đây, họ cần một HLV có tư duy mở, sẵn sàng thích nghi thay vì cố ép đội hình vào khuôn mẫu cứng nhắc.
Tựu trung, hành trình tái thiết Man United không chỉ nằm ở việc chi tiền hay sa thải HLV, mà là xây dựng một cấu trúc quản trị hiện đại. Nếu Jim Ratcliffe và INEOS thực sự được trao quyền, họ phải tái lập bộ máy ra quyết định thống nhất, đầu tư vào học viện, đồng thời kiên định với một triết lý bóng đá rõ ràng. Chỉ khi đó, Man United mới có thể thoát khỏi “vòng luẩn quẩn khởi động lại” và tìm lại vị thế của một thế lực từng thống trị Premier League.