
Các cầu thủ Việt Nam không thể hiện được nhiều điều trên sân Malaysia.
Nguyên nhân đầu tiên và rõ ràng nhất dẫn đến thảm bại này đến từ chính sự sa sút của các cầu thủ Việt Nam. Trái ngược với hình ảnh quyết liệt và lì lợm thường thấy, cả đội tuyển đã trình diễn một bộ mặt mệt mỏi, thiếu quyết tâm và gần như bất lực trước sức ép nghẹt thở của đối thủ. Dấu hiệu của sự sụp đổ được thể hiện rõ nét qua sai lầm cá nhân của Nguyễn Hoàng Đức dẫn đến bàn thua đầu tiên. Đó không chỉ là một khoảnh khắc thiếu tỉnh táo của một ngôi sao, mà còn là biểu hiện cho sự suy giảm chung về cả thể lực lẫn tâm lý của toàn đội. Các cầu thủ không thể đáp ứng được nhịp độ trận đấu, thua trong các pha tranh chấp tay đôi và tỏ ra hụt hơi khi Malaysia tăng tốc, đặc biệt là trong hiệp hai.
Sự lúng túng về mặt tinh thần và thể chất càng bị khoét sâu bởi những quyết định chiến thuật gây tranh cãi của HLV Kim Sang-sik. Việc bố trí đội hình xuất phát mà không có một trung phong cắm thực thụ, với Châu Ngọc Quang được đẩy lên đá cao nhất, dường như là một ý đồ nhằm tạo ra sự linh hoạt. Tuy nhiên, thực tế trên sân đã chứng minh điều ngược lại. Sự thiếu vắng một điểm đến rõ ràng trên hàng công khiến các đợt tấn công của Việt Nam trở nên rời rạc, thiếu mục đích và dễ dàng bị bẻ gãy. Trong suốt hiệp một, đội tuyển gần như không tạo ra được một cơ hội nguy hiểm nào đáng kể, để rồi hoàn toàn chịu trận khi đối thủ siết chặt vòng vây. Hàng thủ, vốn là niềm tự hào, cũng trở nên mong manh đến lạ thường sau khi mất đi hai trung vệ trụ cột, và những cầu thủ vào sân thay thế rõ ràng chưa đủ kinh nghiệm để vá lại những lỗ hổng khổng lồ.

Thất bại trước Malaysia để lại bài học quý giá cho đội bóng áo đỏ.
Trong khi Việt Nam tự thua vì những vấn đề nội tại, cũng phải thừa nhận rằng Malaysia đã có một trận đấu xuất sắc, một màn trình diễn cho thấy sự tiến bộ vượt bậc của họ. Họ không chỉ chiến thắng nhờ tinh thần, mà còn bằng một chiến lược phát triển đúng đắn. Dàn cầu thủ nhập tịch chất lượng cao như Holgado và Joao Vitor đã tạo ra sự khác biệt rõ rệt về trình độ, mang đến sức mạnh thể chất, tốc độ và kỹ thuật mà các cầu thủ bản địa trước đây còn thiếu. Malaysia đã khai thác triệt để những điểm yếu của Việt Nam, đặc biệt là hành lang cánh trái nơi Jason Quang Vinh trấn giữ nhưng không thể hiện được sự vững vàng cần thiết. Họ chơi bóng với một sự khao khát cháy bỏng, như thể muốn trút hết mọi uất hận sau hàng chục năm lép vế trước Việt Nam, và họ đã thành công.
Cuối cùng, trận thua này là một lời cảnh tỉnh không thể phũ phàng hơn cho bóng đá Việt Nam. Nó cho thấy chúng ta không thể mãi ngủ quên trên vinh quang quá khứ trong khi các đối thủ trong khu vực như Malaysia hay Indonesia đang thay đổi từng ngày, tận dụng triệt để chính sách nhập tịch để nâng tầm đội tuyển. Thất bại này đặt ra vô số câu hỏi về định hướng tương lai: từ chiến thuật, phương pháp cải thiện nền tảng thể lực, cho đến bản lĩnh thi đấu và chiến lược phát triển con người. Chúng ta không thể tiếp tục bám víu vào những con người và lối chơi cũ kỹ khi cục diện khu vực đã thay đổi. Trận thua 0-4 là một cú sốc, nhưng nó cũng là cơ hội bắt buộc chúng ta phải nhìn thẳng vào sự thật, chấp nhận yếu kém để tìm kiếm một sự đổi mới toàn diện, từ trong ra ngoài, nếu muốn tiếp tục cạnh tranh ở đỉnh cao.