Thật đáng kinh ngạc khi nhìn vào cách mà truyền thông và dư luận đang đóng khung cuộc khủng hoảng hiện tại ở Anfield. Mọi thứ dường như được đơn giản hóa đến mức tối đa thành một cuộc đối đầu tay đôi: Mohamed Salah đấu với Arne Slot.
Bức tranh được vẽ ra mang màu sắc của một vở kịch nơi sân trường, với những lập luận đầy cảm tính về việc ai đúng, ai sai, ai hợp lý hơn và ai nên là người xuống nước trước. Khi Arne Slot phát biểu gần đầy rằng ông chưa bao giờ từ chối nói chuyện và vấn đề chỉ là ai nên chủ động, câu chuyện càng trở nên giống một màn dỗi hờn trẻ con.
Trong kịch bản này, Slot bị gán vai ông thầy giáo hà khắc, đổ lỗi cho cậu học trò cưng vì thành tích kém và đuổi ra khỏi lớp. Ngược lại, Salah bị xem như đứa trẻ được nuông chiều, không chịu nhận trách nhiệm mà chỉ biết chạy về "mách" phụ huynh với hy vọng người thầy đáng ghét kia sẽ bị kỷ luật.
Người hâm mộ và giới truyền thông, trong vai trò những bậc phụ huynh lo lắng, đứng ngoài quan sát và chờ đợi một cái kết có hậu kiểu "cả nhà cùng vui". Nhưng cách tiếp cận này không chỉ hời hợt mà còn bỏ qua hoàn toàn bản chất cốt lõi của vấn đề đang diễn ra tại Liverpool.
Có một sự thật hiển nhiên nhưng lại đang bị lãng quên trong câu chuyện này: sự vắng mặt của những người thực sự nắm quyền lực. Đó là những người được trả lương hậu hĩnh để đưa ra các quyết định chiến lược, những quyết định mà dù vô tình hay hữu ý, đã dẫn đội bóng đến ngõ cụt hiện tại.
Đó chính là Michael Edwards - Giám đốc điều hành Bóng đá và Richard Hughes - Giám đốc thể thao. Trong khi Salah công khai chỉ trích và Slot phải đứng mũi chịu sào trước báo giới, thì giới thượng tầng của Liverpool lại hoàn toàn im hơi lặng tiếng.
Tại bóng đá Anh, việc các giám đốc điều hành ẩn mình sau cánh gà là chuyện thường tình, nhưng trong bối cảnh hỗn loạn này, sự im lặng đó trở nên đáng ngờ. Họ không thể vô can. Họ phải chịu trách nhiệm giải trình cho tình trạng hiện nay, cũng giống như cách mà Slot và Salah đang phải đối mặt.
Khi Salah trút bỏ sự giận dữ trong bài phát biểu gây chấn động, anh không hề dùng từ "huấn luyện viên" để chỉ người đã thất hứa với mình. Anh dùng từ "câu lạc bộ". Anh nói "câu lạc bộ" đã không giữ lời hứa, "câu lạc bộ" đã ném anh xuống gầm xe buýt. Thậm chí, anh còn ám chỉ rằng "có ai đó không muốn tôi ở lại câu lạc bộ".
Dù có thể Salah dùng từ "câu lạc bộ" như một cách nói giảm nói tránh để ám chỉ Slot, nhưng đặt trong bối cảnh anh mới gia hạn hợp đồng cách đây chưa đầy 8 tháng, những lời này mang sức nặng hướng về giới thượng tầng nhiều hơn.
"Lời hứa" mà Salah nhắc đến chắc chắn không phải là sự đảm bảo ngây thơ rằng anh sẽ được đá chính mọi trận đấu bất chấp phong độ. Không một câu lạc bộ chuyên nghiệp nào, chứ đừng nói đến Liverpool, lại đưa ra một cam kết thiếu chuyên nghiệp như vậy.
Hơn nữa, việc gia hạn hợp đồng hai năm vào tháng 4/2025 đã gửi đi thông điệp rõ ràng: Liverpool trân trọng Salah, nhưng anh không còn là bất khả xâm phạm và đội bóng đã sẵn sàng cho một tương lai không có anh.
Vậy "lời hứa" đó là gì? Nhiều khả năng, đó là một bản kế hoạch chi tiết về mặt chuyên môn mà Edwards, Hughes và Slot đã cùng nhau vẽ ra. Một viễn cảnh nơi Salah sẽ là mảnh ghép hoàn hảo trong sơ đồ 4-2-3-1 mới mẻ, được hỗ trợ bởi các tân binh đắt giá như Florian Wirtz ở vị trí số 10, một trung phong mới và các hậu vệ biên năng động.
Họ đã tin rằng hệ thống này sẽ vận hành trơn tru và mang lại thành công ngay lập tức. Nhưng thực tế tàn khốc đã chứng minh điều ngược lại. Kế hoạch thất bại. Slot buộc phải loay hoay thử nghiệm, liên tục thay đổi nhân sự và chiến thuật để tìm kiếm sự hiệu quả.
Đỉnh điểm là việc chuyển sang sơ đồ hàng tiền vệ kim cương và hai tiền đạo trong trận thắng Inter Milan, một hệ thống không có chỗ cho Salah. Sự thay đổi bắt buộc này chính là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến việc Salah phải ngồi dự bị và cảm thấy bị phản bội.
Sai lầm ở đây không chỉ thuộc về Slot. Trách nhiệm lớn nhất thuộc về những người đã thiết kế nên kế hoạch đó và tin rằng nó sẽ thành công mà không có rủi ro. Edwards và Hughes là những nhà quản lý tài năng với hồ sơ ấn tượng, họ không phải những kẻ tay mơ.
Họ đã nhìn thấy một lộ trình phát triển và tin rằng Slot có đủ trí tuệ cảm xúc để quản lý những "điểm đau" phát sinh, như sự cạnh tranh vị trí hay cái tôi bị tổn thương của các ngôi sao. Tuy nhiên, quản trị nhân sự và xây dựng đội hình chưa bao giờ là một môn khoa học chính xác. Họ đã đánh giá sai khả năng thích nghi của đội bóng và phản ứng của các cá nhân.
Việc Liverpool thi đấu chật vật, Salah phải dự bị và sau đó nổi loạn là một chuỗi các sự kiện có xác suất xảy ra rất thấp, nhưng trớ trêu thay, chúng lại xảy ra cùng lúc, tạo nên một cơn bão hoàn hảo cuốn phăng sự ổn định của Anfield.
Thất bại trong việc chiêu mộ Marc Guehi vào phút chót cũng là một ví dụ điển hình cho thấy sự lúng túng trong khâu hoạch định của ban lãnh đạo, góp phần làm trầm trọng thêm các vấn đề chuyên môn.
Do đó, việc đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Arne Slot là một sự bất công. Dù bạn coi ông là người hùng dám đương đầu với quyền lực đen hay kẻ phản diện phá nát di sản của đội bóng, thì Slot cũng chỉ là một phần trong bộ máy vận hành.
Thời đại của những huấn luyện viên toàn năng như Sir Alex Ferguson đã qua, và Liverpool hiện tại cũng không còn hoạt động theo kiểu "ủy ban chuyển nhượng" rời rạc như thời Brendan Rodgers. Đây là một tổ chức hiện đại, đề cao tính tập thể và trách nhiệm giải trình.
Những sai lầm về mặt đánh giá chiến lược đã xảy ra, và nó xuất phát từ cả một hệ thống lãnh đạo chứ không riêng cá nhân nào. Việc sa thải Slot hay đẩy Salah ra đi có thể giải quyết được phần ngọn của vấn đề, làm dịu đi dư luận trong ngắn hạn, nhưng nó không giải quyết được gốc rễ của sự thất bại trong quy hoạch nhân sự và định hướng chiến thuật.
Liverpool đang đứng trước một ngã rẽ quan trọng. Cách họ xử lý cuộc khủng hoảng này sẽ định hình tương lai của đội bóng trong nhiều năm tới. Nếu chỉ đơn thuần biến đây thành cuộc chiến cá nhân giữa một ngôi sao và một huấn luyện viên, họ sẽ bỏ lỡ cơ hội để nhìn nhận lại những lỗ hổng trong quy trình quản lý của mình.
Michael Edwards và Richard Hughes cần bước ra ánh sáng, chịu trách nhiệm cho những toan tính của mình và cùng với Slot tìm ra giải pháp thấu đáo nhất.
Chỉ khi nào Liverpool nhìn nhận đây là một thất bại mang tính tập thể và giải quyết nó bằng sức mạnh của tập thể, họ mới có thể hy vọng đưa con tàu trở lại đúng hướng, thay vì để nó chìm dần trong những tranh cãi vụn vặt và sự đổ lỗi lẫn nhau không hồi kết.












