Amad Diallo và Bryan Mbeumo chơi ấn tượng tại Manchester United.
Sự bùng nổ của Amad Diallo và Bryan Mbeumo – hai cầu thủ thuận chân trái – đã đặt ra thách thức lớn trong việc sắp xếp đội hình tối ưu. Tuy nhiên, những gì diễn ra tại AFCON đã mang lại cho Amorim lời giải đầy giá trị.
Kể từ khi ngồi vào ghế nóng ở Old Trafford, Ruben Amorim triển khai sơ đồ 3-4-2-1, với điểm nhấn là khả năng cùng lúc sử dụng cả Diallo và Mbeumo. Mbeumo thường đá lệch phải trong vai trò “số 10”, còn Diallo bất ngờ được kéo xuống thi đấu như một hậu vệ biên phải. Cặp đôi này liên tục hoán đổi vị trí, tạo áp lực mạnh mẽ lên hàng thủ đối phương. Tuy vậy, hệ thống này tồn tại điểm yếu cố hữu khi Diallo bị khai thác ở các tình huống phòng ngự, đặc biệt là các pha bóng bổng ở cột xa.
Từ màn trình diễn của Diallo tại đội tuyển Bờ Biển Ngà ở AFCON, Amorim rút ra bài học quan trọng: thay vì ép anh phòng ngự sâu, hãy để Diallo được tự do hơn ở khu vực cao hơn. Trong trận gặp Bournemouth, Amorim áp dụng điều chỉnh mới khi cho Diallo đá như một tiền vệ cánh thực thụ mỗi khi MU kiểm soát bóng. Khi đó, Leny Yoro – trung vệ lệch phải – dạt biên để tạm thời tạo thành hàng thủ 4 người, bảo đảm sự an toàn phòng ngự.
Sự biến đổi này vừa giải phóng Diallo khỏi trách nhiệm phòng ngự nặng nề, vừa giúp Mbeumo phát huy vai trò kiến tạo trung lộ, đồng thời mang lại sự cân bằng chiến thuật cần thiết. Quan trọng hơn, nó còn tác động trực tiếp đến chiến lược chuyển nhượng của MU. Với hành lang phải đã vận hành ổn định, đội bóng có thể tập trung chiêu mộ một tiền vệ phòng ngự giàu thể lực như Elliot Anderson để củng cố tuyến giữa.
Những điều chỉnh thông minh từ Ruben Amorim không chỉ giúp tận dụng tối đa tiềm năng của Diallo và Mbeumo, mà còn cho thấy định hướng phát triển lâu dài, rõ ràng trong cách xây dựng đội hình của Manchester United giai đoạn lượt về.













