Roberto Baggio và bản tình ca trên những phím đàn đen trắng

09:44 Thứ hai 19/01/2015

(TinTheThao.com.vn) - Đất nước Italia, đất nước của Catenaccio, đất nước của những hậu vệ và thủ môn vĩ đại. Nhưng không chỉ có thế, vẫn có những người “đi ngược lại con đường” để chứng minh cho cả thế giới thấy họ là nhân chứng phản bác hay nhất cho cái thứ định kiến rằng Italia chỉ sinh ra những cái tên kiệt xuất thuộc về hàng phòng ngự. Roberto Baggio chính là con người như thế - một nghệ sỹ lang thang trên sân cỏ, mải miết với những vần thơ, giản dị mà diệu kỳ.

Việc “một tay vực dây” cả một đội bóng nhỏ, kéo lê nó thoát khỏi miệng vực tưởng chừng như chỉ có trong những câu chuyện cổ tích. Nhưng có hề gì, Baggio làm được. Fiorentina những năm cuối thập niên 80 của thế kỷ trước vụt lớn lên trở thành một ngôi sao. Chẳng ai nghĩ một đội bóng chỉ thuộc hạng xoàng thậm chí đã từng ngấp nghé xuống hạng lại có thể vươn mình hùng dũng nhận lấy lớp áo quyền lực.

Roberto Baggio, người nghệ sỹ trên sân cỏ. Ảnh: Internet

“7 chị em” ở Serie A có tên họ trong sự hào sảng đến mê hoặc của Baggio. Đọc đến có thể không ít người sẽ liên tưởng Maradona, người đã đảo lộn mọi giá trị cùng Napoli, quả thật chỉ những huyền thoại mới có thể làm được điều đó.

Sắc tím La Viola đẹp đẽ và mơ mộng hơn bao giờ hết khi có anh trong đội hình. Họ gọi anh là “hoảng tử bé”. Họ tôn thờ anh tựa Dante, Bonaccio, Bottcelli, Michelangelo… – những “chí sĩ” tiêu biểu và vĩ đại nhất của Florence thời Phục Hưng. Nhưng ai cũng biết Fiorentina không thể là nơi đủ lớn để Baggio thỏa sức vẫy vùng.

Những CĐV biết điều đó nhưng họ chẳng muốn điều đó trở thành sự thật. Họ gào thét, biểu tình dữ dội để đòi anh ở lại trong ngày anh dứt áo đến với chân trời mới Juve. Họ gọi anh là kẻ phản bội nhưng trong tâm khảm không ai thù ghét anh. Điều đó chỉ chứng tỏ họ yêu rất nhiều như tấm biểu ngữ nghẹn ngào “Baggio, hãy về với chúng tôi”. Anh chẳng làm gì được dù trong lòng là một nỗi ưu tư nặng trĩu. Baggio chỉ biết đền đáp lại tình yêu mà những Tifosi Fio dành cho anh bằng cách từ chối thực hiện quả Penalty cho Juve trong một trận đấu với La Viola.

Những năm tháng trong màu áo sọc đen trắng Baggio bay cao hơn bao giờ hết. Mọi vinh quang anh đều chạm tay được đến từ Scudetto cho tới Quả bóng vàng. Tại xứ sở của thứ bóng đá khô khan tới thực dung, Baggio giống như một loại axit làm tan chảy tất cả. Baggio tựa một thiên thần chơi bóng. Anh khơi dậy trong tâm hồn mỗi người một thứ bóng đá nguyên thủy, đẹp đẽ, không trầy xước. Anh cống hiến tất cả những gì đôi chân mình có thể làm được cho đất nước này, thế giới này.

Khi tất cả mọi người đều đang say đắm vì anh thì chấn thuơng đến và cướp Baggio khỏi thảm cỏ. Một cuộc đổi ngôi đã diễn ra ở Turin. Chàng trai trẻ Del Piero làm nổ tung cả cầu trường với một hattrick trong ngày mà Baggio phải nằm trên giường bệnh. Anh phiêu bạt với những chuyến đi mới. Cũng giống như những nơi cũ anh đã từng đặt chân đến thì hành trình tiếp theo, từ những ông lớn như Milan, Inter hay những CLB tỉnh lẻ nhà nghèo, ỏ bất cứ đâu anh cũng được yêu.

Có nhiều người từng nói Baggio được thần tượng một phần vì anh là kẻ thất bại.. Baggio trở thành một hình tượng lung linh huyền ảo bởi những khổ đau khắc nghiệt. Baggio không còn thực sự tỏa ánh sáng hào quang nữa kể từ khi rời khỏi Juve. Anh thất bại tại hai đội bóng thành Milan. Anh thất bại vì một tên tuổi lớn lại chỉ phải hài lòng với những sân khấu nhỏ tại Bologna hay Brescia. Nhưng nơi ấy không phù hợp với anh. Baggio của chúng ta phải vươn tới danh hiệu chứ không thể ghìm chân trong những cuộc chiến trụ hạng.

Chắc ai cũng nhớ về hình ảnh một chàng trai với cái bóng đỏ dài trên sân Pasadena một chiều đỏ lửa. Baggio cúi đầu trước chấm 11m. Trong một trấn đấu vô cùng quan trọng được cả đất nước Italia mong chờ, trái bóng từ chân anh – người là niềm tự hào của cả dân tộc, bay lên trời trong sự ngỡ ngàng. Nó bay vọt xà ngang trượt khỏi khung thành nhưnng lại đi vào lịch sử, lịch sử của những bĩ cực đắng cay.

Tôi đã từng đọc được ở đâu đó viết rằng cuộc sống cũng giống như những phím đàn piano. Phím trắng đại diện cho hạnh phúc. Phím đen đại diện cho bất hạnh và khổ đau nhưng quan trọng là muốn có một bản nhạc hay thì ta cần dùng cả phím đen lẫn phím trắng cũng như để cuộc sống thật sự ý nghĩa thì cần phải biết học cách chấp nhận nỗi đau để nở nụ cười. Và Baggio cũng là phím đàn piano ấy.

Anh là biểu trưng cho một thế hệ những màu áo thiên thanh thất bại. Nhưng chính thất bại đã ghi dấu tên anh trong trái tim người hâm mộ theo nghĩa một biểu tượng đau thương mà lãng mạn của một thời trôi qua như gió thoảng. Cái thời ấy có Baggio phảng phất nét ưu tư trắc ẩn và mái tóc xoăn đuôi ngựa đã đi vào khúc bi ca. Cái đẹp hoàn hảo đôi khi chẳng còn là cái đẹp, bởi tình chỉ đẹp khi còn dang dở mà thôi.

Đức Nguyễn | 00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục