
Ảnh hưởng tâm lý đã khiến Fernandes sút hỏng quả phạt đền trước Fulham.
Mùa giải mới chỉ đi qua hai vòng đấu, nhưng bầu không khí tại Manchester United đã nặng trĩu như thể mùa đông đã về. Trận hòa bạc nhược 1-1 trước Fulham tại Craven Cottage không đơn thuần là một kết quả thất vọng, nó phơi bày một bộ mặt rệu rã, thiếu định hướng và mong manh đến đáng báo động của Quỷ Đỏ. Trong bức tranh u ám đó, cú đá penalty vọt xà của đội trưởng Bruno Fernandes chính là biểu tượng rõ nét nhất cho sự bất lực, một nốt trầm ai oán báo hiệu cơn ác mộng chỉ vừa mới bắt đầu.
Sẽ là một sai lầm nếu quy kết thất bại chỉ do một tình huống cá nhân. Cú sút của Bruno không chỉ là lỗi kỹ thuật, nó là khoảnh khắc mà ngay cả người chiến binh bền bỉ và đáng tin cậy nhất cũng gục ngã trước sức ép nghẹt thở. Phản ứng bực tức sau đó của anh với trọng tài càng cho thấy một tâm lý đang bị dồn nén đến cực điểm. Nhưng đổ lỗi cho Bruno là tự lừa dối mình, bởi vấn đề của Man United sâu sắc và mang tính hệ thống hơn nhiều, bắt nguồn từ chính nơi từng là niềm tự hào: xương sống của đội bóng.
Trọng tâm của sự sụp đổ nằm ở hàng tiền vệ, nơi cặp đôi từng là niềm hy vọng - Casemiro và Bruno Fernandes - giờ lại trở thành mắt xích yếu nhất. Ở tuổi 33, gánh nặng tuổi tác đã hiện rõ trên đôi chân của Casemiro. Anh không còn đủ thể lực để bao quát và cày ải với cường độ khốc liệt của Premier League. Việc HLV Ruben Amorim phải rút anh ra nghỉ chỉ sau 53 phút thi đấu là một bản cáo trạng đanh thép cho sự sa sút không phanh của một công thần. Đối thủ đã nhìn thấu tử huyệt này. Chính Alex Iwobi của Fulham cũng thừa nhận: "Chúng tôi biết mình có thể khai thác khoảng trống phía sau hai tiền vệ của họ". Họ biết và họ đã làm được.
Khi Casemiro đuối sức, Bruno Fernandes bị buộc phải lùi sâu hơn để hỗ trợ phòng ngự, và đó cũng là lúc anh đánh mất đi phẩm chất tốt nhất của mình: sự tự do và khả năng sáng tạo. Người đội trưởng trông không vui, sự ức chế thể hiện qua từng pha bóng, và đỉnh điểm là quả penalty định mệnh. Vấn đề này càng trầm trọng hơn khi nhìn vào sự thất bại trên thị trường chuyển nhượng. Ban lãnh đạo Man United biết rõ họ cần một "số 6" đẳng cấp để chia lửa với Casemiro, nhưng sự lấn cấn trong thương vụ Carlos Baleba đã khiến họ trả giá, để lại một lỗ hổng mênh mông ở trung tuyến mà Manuel Ugarte cũng không thể lấp đầy.

Casemiro dường như không còn phù hợp với môi trường bóng đá khắc nghiệt như Ngoại hạng Anh.
Cơn ác mộng không dừng lại ở tuyến giữa, nó lan ra cả hai đầu sân như một căn bệnh nan y. Trong khung gỗ, quyết định khó hiểu của HLV Amorim khi tiếp tục tin dùng Altay Bayindir đã trở thành một thảm họa. Thủ thành người Thổ Nhĩ Kỳ liên tục có những pha xử lý lóng ngóng, thiếu chắc chắn, gieo rắc sự hoảng loạn cho chính các đồng đội mỗi khi Fulham được hưởng phạt góc. Thật phi logic khi CLB vẫn sử dụng Bayindir trong khi đang tích cực đàm phán mua thủ môn Senne Lammers. Điều này cho thấy sự hỗn loạn và thiếu nhất quán trong khâu quản lý và định hướng nhân sự.
Trên hàng công, con số 200 triệu bảng chi ra cho ba tân binh trở thành một trò đùa cay đắng. Sau hai trận, người ghi bàn nhiều nhất cho đội lại là... "own goal" (phản lưới nhà). Matheus Cunha có những khoảnh khắc lóe sáng nhưng lại phung phí những cơ hội ngon ăn nhất. Benjamin Sesko vẫn lạc nhịp và chưa thể "bắt kịp tốc độ" của giải đấu. Đáng nói hơn, cách dùng người của HLV Amorim cũng đầy khó hiểu khi ông không sử dụng Joshua Zirkzee và thẳng tay gạt Rasmus Hojlund ra khỏi danh sách đăng ký. Một hàng công đắt giá nhưng lại rời rạc, thiếu kết nối và vô hại trước khung thành.
Và cuối cùng, người chịu trách nhiệm cao nhất, HLV Ruben Amorim, cũng đang ở trong tình thế báo động. Thống kê từ Opta chỉ ra tỷ lệ thắng của ông tại Ngoại hạng Anh chỉ là 24.1% - một con số đáng báo động, ngang bằng với một chuyên gia... xuống hạng. Chính ông cũng phải thừa nhận đội bóng đã "quên mất cách chơi" và cần phải "trưởng thành hơn" sau khi có bàn dẫn trước. Lời thú nhận đó phơi bày một tập thể có bản lĩnh và tâm lý yếu kém, co cụm một cách bị động và bị trừng phạt là điều tất yếu.
Trở lại với cú sút của Bruno, đó là khoảnh khắc tất cả những vấn đề kể trên – một tiền vệ phòng ngự hết thời, một hàng công vô hại, một thủ môn bất ổn và một chiến lược gia bế tắc – dồn nén lại và bộc phát. Một người đội trưởng mệt mỏi vì phải gồng gánh quá nhiều trọng trách trong một hệ thống đầy rẫy lỗ hổng. Man United lúc này là một tập thể mong manh, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Vì vậy, câu hỏi không còn là "liệu" họ có rơi vào khủng hoảng hay không, mà là cuộc khủng hoảng này sẽ kéo dài bao lâu và nhấn chìm họ sâu đến mức nào. Ác mộng, có lẽ, giờ mới thực sự bắt đầu.