Góc nhìn khác về “cuộc chiến” VPF – AVG

15:16 Thứ năm 05/01/2012

Trong vài ngày gần đây, chủ đề được dư luận quan tâm là những tranh cãi xung quanh vấn đề bản quyền truyền hình của giải VĐQG (trước là V-League, giờ là Super League). Trong “cuộc chiến” giữa VPF và AVG này, số đông người hâm mộ đứng về phía VPF. Tuy nhiên, thực ra không phải ai cũng hiểu rõ bản chất của sự việc…

Khán giả quay lưng với AVG với lí do Công ty này gây ảnh hưởng đến quyền lợi của người hâm mộ. Song cần phải thẳng thắn rằng đây là một quan niệm sai lầm. Chí ít là cho đến thời điểm này AVG chẳng gây tác động đến lợi ích của bất kì khán giả nào, có chăng nó chỉ ảnh hưởng đến quyền lợi của các ông lớn trong ngành truyền hình như VTV hay VTC mà thôi.

Người Việt thường dị ứng với những gì mang tính chất độc quyền. Có lẽ vì thế mà bản hợp đồng độc quyền của AVG bị “ném đá”. Vấn đề ở đây là tuy cùng mang tính chất độc quyền nhưng bản chất sự độc quyền của AVG khác hẳn với sự độc quyền khác cũng trong lĩnh vực truyền hình thể thao là K+.

Nếu như K+ sử dụng sự độc quyền của mình để trực tiếp “moi tiền” khán giả, lấy đó làm “vũ khí” buộc khán giải phải dùng dịch vụ của mình với giá cắt cổ so với mặt bằng chung, thì AVG lại đang đi theo một con đường khác hẳn. Hiện tại AVG không thu tiền của người hâm mộ.


AVG đưa ra 3 phương án đối với các nhà đài nếu muốn truyền hình trực tiếp Super League. Một là các đài phải tiếp sóng toàn bộ chương trình tường thuật của AVG bao gồm bình luận, quảng cáo, tường thuật trước, giữa và sau trận đấu. Hai là họ phải mua sóng sạch với giá 145 triệu đồng/trận. Và lựa chọn cuối cùng là các đài tự mua sản phẩm thô là các trận đấu để tự sản xuất tín hiệu và phát sóng với giá 35 triệu đồng/trận Super League, 30 triệu đồng/trận hạng nhất.

Có thể thấy nguồn thu của AVG sẽ đến từ quảng cáo (trong phương án 1) hoặc đến từ việc “bán” sóng cho các đài khác (ở 2 phương án còn lại). Nếu so sánh với cách bắt chẹt của K+ (một đơn vị có cổ phần của đài truyền hình quốc gia) thì rõ ràng AVG chẳng gây tác động gì đến nhu cầu thưởng thức bóng đá của giới mộ điệu.

Bởi người hâm mộ vẫn hoàn toàn có thể “ăn Super League, ngủ Super League” qua các đài truyền hình địa phương – những đơn vị dễ dàng chấp nhận phương án 1. Còn 2 phương án còn lại chủ yếu dành cho VTV, VTC - những đài truyền hình lớn không muốn muối mặt tiếp sóng của đối thủ.

Trên thực tế, thậm chí nhờ có AVG mà độ phủ sóng của bóng đá Việt Nam đã được tăng lên đáng kể. Theo thống kê, trong mùa giải 2011 có 177/182 trận đấu của giải vô địch quốc gia V-League Eximbank đã được truyền hình trực tiếp, chiếm tỉ lệ 97%. Đối với giải hạng nhất quốc gia Cúp Tôn Hoa Sen, số trận được truyền hình trực tiếp là 144/182, chiếm tỉ lệ 79%. Ngoài ra, AVG cũng đã thực hiện nghiêm túc và đầy đủ 100% số trận của đội tuyển quốc gia Việt Nam thi đấu trên sân nhà được phát sóng trên hệ thống truyền hình quảng bá diện rộng. Tổng cộng tần suất phát sóng trực tiếp các trận đấu bóng đá trên truyền hình năm 2011 đã tăng 133% so với năm 2010.

Như vậy, có thể nói AVG không những chẳng có tội, mà còn có công với khán giả cả nước. Và một khi đã bỏ qua một bên yếu tố gây ảnh hưởng đến nhu cầu xem Super League của khán giả thì vấn đề tranh cãi ở đây chỉ còn là giá trị bản hợp đồng mà AVG đã kí với VFF.

Giá trị hợp đồng giữa 2 bên hiển nhiên là điều chẳng có gì liên quan sát sườn đến người hâm mộ. Nhưng ở khía cạnh nào đó, người ta đã rất khôn ngoan, đánh đồng giá trị hợp đồng với quyền lợi của người hâm mộ để lợi dụng cuốn khán giả vào cuộc chơi này (ở đây chỉ có các CLB, các ông bầu là có quyền lợi).

Tất nhiên, nếu bán được bản quyền truyền hình với giá trị lớn thì đây sẽ là yếu tố thuận lợi để các CLB phát triển, rồi rộng ra nữa là bóng đá Việt Nam phát triển. Nhưng thẳng thắn mà nói người viết hoàn toàn nghi ngờ con số 72-74 tỷ/3 năm bản quyền truyền hình mà VPF dự định kí với VTV được tiết lộ trên báo giới.

Nên nhớ rằng nếu so về độ nóng đương nhiên Super League không thể “hot” như EURO hay World Cup, mà cách đây 4 năm cũng phải đắn đo, nhấc lên đặt xuống nhiều lần, VTV mới dám chi 31 tỷ để mua bản quyền truyền hình EURO 2008 (tức là chỉ nhiều hơn bản quyền truyền hình Super League vài ba tỷ).

Cũng cần phải nói thêm rằng trước khi cái tên AVG xuất hiện thì VTV lẫn VTC đều chỉ chấp nhận trả mức phí bản quyền truyền hình rất bèo bọt, tượng trưng chỉ vài chục triệu đồng cho một trận đấu. Thế nên, trong suốt giai đoạn từ 2005 – 2009, VFF chỉ thu được khoảng 900 triệu đồng/mùa tiền bản quyền truyền hình. Do đó sẽ rất khó tin nếu VTV hay VTC bỗng hào phóng chịu trả tăng lên tới vài chục lần để mua bản quyền truyền hình Super League nhất là trong giai đoạn kinh tế khó khăn hiện nay.

Mà ngay cả khi VTV chấp nhận làm điều đó thì AVG vẫn xứng đáng được coi là người hùng. Chính sự xuất hiện của họ đã gây ra sự cạnh tranh trên thị trường khiến các ông kẹ VTV hay VTC phải định giá lại tiền bản quyền truyền hình. Nó cũng giống như việc Viettel ra đời phá vỡ thế độc quyền của 2 anh em nhà VNPT: Vinaphone và Mobifone, giúp số đông dân chúng được sử dụng dịch vụ di động giá rẻ hơn rất nhiều.

Ít nhất là sau tất cả những gì đã thực hiện cho đến lúc này, AVG xứng đáng được tôn trọng. Vì vậy khi mà vấn đề bản quyền chưa được chính thức phân xử lẽ ra các bên liên quan nên chọn cách hành xử quân tử (giống như VTV vẫn đang tôn trọng hợp đồng hiện có của AVG) thay vì tranh thủ cảnh tranh tối, tranh sáng để thả câu thì đáng hổ thẹn lắm thay!
Phan Hà Chí Minh | 00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục