Số 8 khó quên
Lần hồi tìm về những tháng ngày tươi đẹp khi Chelsea là “người khổng lồ xanh” thao túng Premier League. Giống một cỗ máy với động cơ siêu bền, Lampard đã làm nên tên tuổi của mình trong chiếc áo số 8 như một trong những tiền vệ nhanh, khỏe và cơ động và toàn diện nhất châu Âu. Ở tuyển Anh lúc đó, sự “trùng chân” của hai cầu thủ quá giống nhau là Gerrard và Lampard cũng đã trở nên một nan đề với bất cứ huấn luyện viên nào, đơn giản cả hai đều quá xuất sắc, và quyết không ai có thể là người dự bị.
Ngày đó, Franky lên xuống như con thoi, có mặt trong mọi đường bóng, và cái lưng hơi gù của anh trong mỗi tình huống giơ hai tay ăn mừng hướng về cổ động viên là một hình ảnh khó quên. Được biết đến với khả năng sút xa và cả sút phạt khi cần, Lampard luôn làm “méo mặt” các thủ môn khi phải cản phá những cú ra chân của anh, và rất nhiều bàn thắng đẹp đã được ghi từ đôi chân người chiến binh ấy. Người ta vui miệng gọi anh là “người không phổi”, một người có thể tăng tốc, tranh chấp, dùng lực ở mọi thời điểm của trận đấu, ở mọi vị trí trên sân mà không hề mảy may xuống sức. Với Chelsea, L8 đúng là một chiếc máy bơm công suất lớn, bền bỉ đưa đẩy những đợt tấn công, chuyển năng lượng bất tận của mình thành sinh khí cho cả một tập thể hùng mạnh lúc ấy trong mỗi 90 phút đồng hồ ra sân. Cùng với Cech, Terry, Drogba, tiền vệ người Anh sẽ luôn là một biểu tượng trong lòng người hâm mộ về một “thế hệ vàng” bá chủ Premier League, về những ngày đầu người ta nhắc đến cái tên Chelsea với niềm e dè kính sợ.
Từ giã pháo đài
Như một người chiến binh, sự nghiệp cống hiến của một cầu thủ không thể quá dài. Bây giờ, nhiều người đã nhắc đến việc Lampard rời bỏ “pháo đài” Chelsea sau bao năm chinh chiến, để tìm một bến đỗ nơi phù hợp hơn với thể trạng của một cầu thủ độ tuổi như anh, và cũng là để làm mới đội bóng với những cái tên sung sức hơn. Dưới trướng Andre Villas-Boas, cái nhìn huấn luyện viên dành cho “số 8” chắc hẳn không thể như những ngày trước, anh cũng chỉ là một trong nhiều những cá nhân đã “lung lay” chỗ đứng ở Stamford Bridge hiện nay bởi lý do chuyên môn.
Những cuộc chiến khốc liệt luôn luôn tiếp diễn, và nhu cầu luân chuyển các thế hệ ngôi sao là tất lẽ với một câu lạc bộ tham vọng và có tiền như Chelsea. Ngay cả một Torres đắt giá và còn trẻ cũng không còn ai muốn “chứa chấp” khi không đạt được phong độ đỉnh cao, thì những “người lính già” như Lampard càng khó lòng có vị trí quan trọng trong kế hoạch của đội bóng. Juan Mata là khởi đầu cho một thời kỳ mới của Chelsea, còn Lampard, sự tỏa sáng đôi khi của anh vẫn cần thiết, vẫn làm đẹp lòng người hâm mộ, song chỉ dừng lại ở đó thôi. Dù sao cũng không nói trước được, ai cũng biết tình yêu của anh với The Blues, anh có thể vẫn ở lại, như một biểu tượng tinh thần, như một người truyền dạy, như một tấm gương chiến đấu và một lời nhắc nhở về vinh quang. Có lẽ, nếu Lampard mong muốn điều đó, thì sâu thẳm trong lòng những ai yêu mến anh cũng đều là ý nguyện được thấy anh đi nốt chặng đường của mình tại Stamford Bridge. Người ta vẫn muốn thấy anh giống như những Scholes, Ryan Giggs của MU, dù không còn ở tuyến đầu trong những trận quyết chiến, nhưng vẫn mãi là một người chiến binh sống chết với pháo đài nơi mình đã sinh ra.
(Bạn đọc: Trần Mạnh Quang)
Lần hồi tìm về những tháng ngày tươi đẹp khi Chelsea là “người khổng lồ xanh” thao túng Premier League. Giống một cỗ máy với động cơ siêu bền, Lampard đã làm nên tên tuổi của mình trong chiếc áo số 8 như một trong những tiền vệ nhanh, khỏe và cơ động và toàn diện nhất châu Âu. Ở tuyển Anh lúc đó, sự “trùng chân” của hai cầu thủ quá giống nhau là Gerrard và Lampard cũng đã trở nên một nan đề với bất cứ huấn luyện viên nào, đơn giản cả hai đều quá xuất sắc, và quyết không ai có thể là người dự bị.
![]() |
| Một trong những cầu thủ xuất sắc nhất của bóng đá Anh hiện đại. Ảnh: Internet. |
Ngày đó, Franky lên xuống như con thoi, có mặt trong mọi đường bóng, và cái lưng hơi gù của anh trong mỗi tình huống giơ hai tay ăn mừng hướng về cổ động viên là một hình ảnh khó quên. Được biết đến với khả năng sút xa và cả sút phạt khi cần, Lampard luôn làm “méo mặt” các thủ môn khi phải cản phá những cú ra chân của anh, và rất nhiều bàn thắng đẹp đã được ghi từ đôi chân người chiến binh ấy. Người ta vui miệng gọi anh là “người không phổi”, một người có thể tăng tốc, tranh chấp, dùng lực ở mọi thời điểm của trận đấu, ở mọi vị trí trên sân mà không hề mảy may xuống sức. Với Chelsea, L8 đúng là một chiếc máy bơm công suất lớn, bền bỉ đưa đẩy những đợt tấn công, chuyển năng lượng bất tận của mình thành sinh khí cho cả một tập thể hùng mạnh lúc ấy trong mỗi 90 phút đồng hồ ra sân. Cùng với Cech, Terry, Drogba, tiền vệ người Anh sẽ luôn là một biểu tượng trong lòng người hâm mộ về một “thế hệ vàng” bá chủ Premier League, về những ngày đầu người ta nhắc đến cái tên Chelsea với niềm e dè kính sợ.
Từ giã pháo đài
Như một người chiến binh, sự nghiệp cống hiến của một cầu thủ không thể quá dài. Bây giờ, nhiều người đã nhắc đến việc Lampard rời bỏ “pháo đài” Chelsea sau bao năm chinh chiến, để tìm một bến đỗ nơi phù hợp hơn với thể trạng của một cầu thủ độ tuổi như anh, và cũng là để làm mới đội bóng với những cái tên sung sức hơn. Dưới trướng Andre Villas-Boas, cái nhìn huấn luyện viên dành cho “số 8” chắc hẳn không thể như những ngày trước, anh cũng chỉ là một trong nhiều những cá nhân đã “lung lay” chỗ đứng ở Stamford Bridge hiện nay bởi lý do chuyên môn.
Những cuộc chiến khốc liệt luôn luôn tiếp diễn, và nhu cầu luân chuyển các thế hệ ngôi sao là tất lẽ với một câu lạc bộ tham vọng và có tiền như Chelsea. Ngay cả một Torres đắt giá và còn trẻ cũng không còn ai muốn “chứa chấp” khi không đạt được phong độ đỉnh cao, thì những “người lính già” như Lampard càng khó lòng có vị trí quan trọng trong kế hoạch của đội bóng. Juan Mata là khởi đầu cho một thời kỳ mới của Chelsea, còn Lampard, sự tỏa sáng đôi khi của anh vẫn cần thiết, vẫn làm đẹp lòng người hâm mộ, song chỉ dừng lại ở đó thôi. Dù sao cũng không nói trước được, ai cũng biết tình yêu của anh với The Blues, anh có thể vẫn ở lại, như một biểu tượng tinh thần, như một người truyền dạy, như một tấm gương chiến đấu và một lời nhắc nhở về vinh quang. Có lẽ, nếu Lampard mong muốn điều đó, thì sâu thẳm trong lòng những ai yêu mến anh cũng đều là ý nguyện được thấy anh đi nốt chặng đường của mình tại Stamford Bridge. Người ta vẫn muốn thấy anh giống như những Scholes, Ryan Giggs của MU, dù không còn ở tuyến đầu trong những trận quyết chiến, nhưng vẫn mãi là một người chiến binh sống chết với pháo đài nơi mình đã sinh ra.
(Bạn đọc: Trần Mạnh Quang)
|
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.
Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.
Trân trọng,
Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam
00:00 30/11/-0001















