![]() |
Nhưng sau đó chiếc TV bị phá hủy. Chiếc TV ấy cũng giống như đôi chân chú, bị bom đạn chiến tranh cướp đi. Hình ảnh này như một thông điệp tố cáo rằng những niềm vui sống của biết bao mảnh đời bất hạnh đã bị giày xéo không thương tiếc. Nhưng vượt trên cả nỗi thẳm sâu của chiến tranh nói riêng và tất cả những nghiệt ngã đau thương khác, bóng đá vẫn chiến thắng, bóng đá vẫn dìu người ta đứng lên mà bước tiếp hiên ngang.
“Messi Baghdad” là ai? Đó là “gã Quasimodo méo mó của tạo hóa” Franck Ribery. Con người ấy mang một vết sẹo dài nham nhở tới mức kỳ dị trên gương mặt sau vụ tai nan ô tô khi mới lên 2. Con người ấy bươn chải trên những công trường đầy bụi và nắng gió cho tới tận năm 16 tuổi. “Nếu không có bóng đá có lẽ tôi đã trở thành phụ hồ”.
“Messi Baghdad” là ai? Đó là “cầu thủ quốc dân” của đất nước Argentina. Cái tên còn được yêu thích hơn cả Lionel Messi ở quê nhà – Carlos Tevez. Bạn có cảm giác như thế nào khi đi ngủ trong tiếng súng? Bạn có cảm giác như thế nào khi đi ra đường là thấy những đứa trẻ với vũ khí trên tay, thấy những cuộc thanh trừng của những băng nhóm tội phạm ma túy, thấy những con người bị bắn rụng không thương tiếc như những con ruồi trên vỉa hè. Đó là Fuerte Apache nơi Tevez đã sống gần 16 năm của cuộc đời
“Messi Baghdad” là ai? Đó là Rio Mavuba. Chàng trai ấy được sinh ra ngay trên biển trong một cuộc nội chiến ở Angola. Chàng trai ấy mất mẹ năm 2 tuổi và mười năm sau mất tiếp người bố. Tới khi 20 tuổi anh mấy được công nhận là công dân Pháp sau suốt những năm tháng lang bạt.
“Messi Baghdad” là ai? Đó là những Edin Dzeko, Miralem Pjanic, Vedad Ibisevic… - những người con của đất nước Bosnia & Herzegovina. Họ đã lớn lên trong bom đạn khói lửa, từng ngày từng giờ phải đối mặt với lưỡi hái tử thần, sự sống như mành chỉ treo chuông, chứng kiến người thân ngã xuống.
“Messi Baghdad” là ai? Đó chính là đội tuyển Iraq. “Chúng tôi không cần biết ai là người Sunni, người Kurd hay ai là người Shiite trong đội tuyển này. Tất cả đều là một dưới mắt các CĐV Iraq. Chúng tôi sẽ thi đấu trận chung kết với động lực giúp hàn gắn nỗi đau của đất nước. Chiếc cúp vô địch Asian Cup rất có ý nghĩa với Iraq, bởi nó sẽ là món quà lớn để xoa dịu những mất mát mà người dân chúng tôi đã trải qua suốt thời gian dài vì chiến tranh” - Hussein Saeed, Chủ tịch LĐBĐ Iraq phát biểu trước trận chung kết Asian Cup 2007. Và đội tuyển ấy đã vô địch.
Còn hàng ngàn, hàng triệu “Messi Baghdad” nữa. Họ đã được cứu rỗi. Nhờ bóng đá mà những Ribery, Tevez, Dzeko… mới có được ngày hôm nay, nhờ bóng đá mà Iraq mới có được một cuộc hành trình vĩ đãi mang nhiều màu sắc nghìn lẻ một đêm như thế. Tinh thần và tình yêu trái bóng đã giúp những cầu thủ của quốc gia ấy rũ bùn đứng dậy sáng lòa cho dù họ là đội chuẩn bị sơ sài nhất giải, cho dù trái bóng đã ngừng lăn trên sân cỏ Iraq từ lâu vì chiến tranh, cho dù họ phải đi tập nhờ ở các nước láng giềng, cho dù trụ sở Liên đoàn bóng đá phải đặt ở…một phòng khách sạn
Trước thềm trận chung kết Confed Cup cách đây 6 năm, con trai của Marc-Vivien Foe - cầu thủ Cameroon chết vì đột quỵ trên sân bóng - đã đọc 1 bài diễn văn làm xúc động hàng triệu người với một thông điệp bỏng cháy "Hãy để bóng đá hàn gắn tất cả" Trong khoảnh khắc ấy, từ những nơi tăm tối nhất của chiến tranh, những miền đất khô cằn vì thiên tai, những hang cùng ngõ hẻm của các khu ổ chuột, hay những cung điện lung linh ở thượng tầng giàu sang, đều hướng về bóng đá. Họ, những tín đồ của túc cầu giáo đã chờ đợi khoảnh khắc đó - khoảnh khắc mà bóng đá chiến thắng mọi thứ, cả gian truân khó nhọc, cả tâm hồn thù địch, cả nỗi đau & cả cái chết.
Thế giới vẫn chưa hết nghèo đói, thế giới vẫn chưa hết chiến tranh nhưng rồi đây sẽ còn rất rất nhiều những con người nữa, vượt qua nghịch cảnh, vượt qua số phận để đổi đời. Hãy cứ tin vào điều ấy và cùng trái bóng đặt lên môi họ một nụ cười.
Vì tất cả bóng đá có diệu kỳ không?















