BLV Nhím Xù: José Mourinho – “Tôi không quan tâm, nên tôi tồn tại!”

08:56 Thứ ba 31/01/2012

Tôi không có lý do gì để yêu Mourinho. Tôi cũng chẳng có lý do gì để ghét Mou cả. Tôi không chơi thân với Mou và Mou cũng chẳng có vinh hạnh được làm quen với tôi. Tôi càng không thể tìm ra lý do gì khi chọn Mourinho “mở hàng” cho chuyên mục của mình. Tóm lại tôi cứ “duyệt” Mr. Special One. Mà tại sao phải ngụy biện cho mình một lý do nhỉ? Yêu thương hay thù hận lắm khi còn chả có nguyên nhân, nữa là bàn về người nổi tiếng.

Lần đầu tiên tôi vinh dự được chiêm ngưỡng dung nhan của Mou cách đây phải gần tám năm rồi. Đó là cái ngày mà Mou ngây thơ nhảy cẫng lên sung sướng khi thủ môn thiên tài Tim Howard bắt trượt bóng trong tình huống mà nếu có lần sau, chắc anh ta vẫn vồ hụt. Nhắc đến Mourinho với mười fan bóng đá thì năm anh đầu tiên lè lưỡi nhăn mặt, ba anh tiếp theo lắc đầu nhăn toàn thân, còn hai anh cuối gật gù thán phục. Mou chả quan tâm. Lão chẳng thèm thù hằn gì tám kẻ ghét mình, và cũng không rỗi hơi ký tặng cho hai anh chàng thầm yêu trộm nhớ mình. Mou sống cho mình và triết lý của mình mà thôi.

Huấn luyện viên thường đến với nghề sau nhiều năm đá bóng, riêng Mou chả thèm kéo dài đời cầu thủ. Mou băng băng thẳng tiến băng ghế huấn luyện bằng xe cút kít được gắn tên lửa. Người dạy chính trị thường là anh hùng ngã ngựa trên chính trường. Mou tin thế, cho nên một huấn luyện viên siêu sao như Mou không biết đá bóng cũng là chuyện thường. Mou được cái thẳng tính. Từ khi đến Chelsea câu cửa miệng của Mou là: “Thôi thì tùy, bao nhiêu cũng được, nhưng ít hơn thế này thì tôi không ký đâu nhá”. Mou thừa hiểu tham vọng của các ông chủ, còn các tỷ phú cũng nằm lòng tâm địa của Mou. Nếu Mou đi giầy vào bụng của ông chủ thì họ chẳng ngại gì mà không lê sandal vào ruột Mou. Tóm lại, Mou luôn biết cách mang về cho ông chủ tất tần tật những gì họ cần, và tiện thể đánh cắp luôn một số thứ họ có.

“Tôi không quan tâm, nên tôi tồn tại!” Ảnh: sportscartoon.co.uk

Mourinho giản dị một cách thượng lưu. Thủa hàn vi ở Porto, Mou chỉ dám mặc Ermenegildo Zegna và Hugo Boss. Mou bảo đồ may sẵn nên rẻ thôi, giá trên dưới ba con số chứ mấy. Cả thế giới thương xót lão sống hoàn cảnh vì thấy lúc nào cũng chỉ diện một bộ đồ thể thao cổ điển, chẳng qua Mou không thèm khoác lên mình thứ hàng bình dân, thế thôi. Từ ngày về Chelsea, Mou thành bạn thân của Giorgio Armani. Nếu có kẻ đem đấu giá chiếu áo mà đích thân huyền thoại thời trang thế giới may tặng, và kiếm được 22,000 bảng thì chắc hắn dành cả đời đi khoe khoang. Mou im lặng, vì ở nhà còn mấy cái mới tinh lão chưa thèm mặc.

Mou bị mắc bệnh vội vàng. Lippi dành cả đời để xây dựng một triết lý bóng đá. Ferguson mòn mỏi 25 năm để viết nốt câu chuyện tình vĩ đại. Nhưng Mou không thể đợi quá 2 năm để hoàn tất cuộc chinh phục danh hiệu. Mou nóng vội đến nỗi một khi phát hiện ra cơ hội, Mou nhào tới tóm lấy, siết cổ để bắt nó khuất khục. Khác với Ranieri cho gì ăn đấy, khác với Wenger cứ rẻ (bổ thì càng tốt) là xơi và khác với Mancini ăn gì cũng thấy sợ, Mou ngồi vào bàn là gọi ngay món sơn hào hải vị đắt nhất quả đất, vì lão có phải trả tiền đâu mà lo, hơn nữa lại còn tiền hoa hồng dấm dúi mang về.

Mou đặc biệt thích dạy khôn kẻ khác. Trẻ lão cũng dạy. Già lão càng lên mặt. Trai không tha, gái lại càng không. Mou nghiện giảng đạo thiên hạ, nhưng chẳng biết lão có hiểu hết những gì mình dạy đời người khác hay không. Chỉ biết lão bị chửi khắp nơi. Mà thế lão lại càng thích. Vì mấy ai lý sự cùn giỏi bằng Mou. Thắng trận thì thôi rồi, mà thua cũng lại thôi rồi. Mou mà “chém” thì luật sư hoảng hồn, quan tòa chạy mất dép.

Ghét Mou thế thôi, chứ lão mà biến mất thì khối kẻ tiếc thương, và lắm kẻ ra đường vì thất nghiệp.
 

(Góc bình luận mang tính chất trào phúng, xuất hiện vào thứ Ba hàng tuần)
Nhím Xù | 00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục