Hai người đồng hương
Là đồng hương nhưng ở họ sở hữu hai cá tính hoàn toàn khác biệt. Mancini được biết đến với phong thái điềm đạm, những câu nói xã giao khéo léo khi mọi điều suôn sẻ, và sự thiếu kiểm soát, đổ tội lên tất cả mọi thứ, đồng thời là thái độ “lạc quan siêu thực” lúc tình thế không xuôi.
Trong khi đó, Balotelli sở hữu sự lầm lì, nguy hiểm, kiêu ngạo nhưng bình thản, lúc nào cũng đá cùng một kiểu như nhau, từ từ nhưng ẩn đầy “sát khí”. Mancini thì luôn đeo chiếc khăn trắng xanh hàm ý “Tôi là người Etihad” như một kiểu “bùa hộ mạng”, còn Balotelli luôn khiến tất cả bất ngờ như với dòng chữ “Why always me?”.
Mancini sẵn sàng bỏ qua mọi thực tế, dung túng mọi sai lầm, nhún nhường trước học trò để bảo vệ khả năng chiến thắng. Còn Balotelli, tuy hầu hết cũng chỉ quan tâm đến lẽ phải của mình và đề cao bản thân trước dư luận, song ở anh vẫn tồn tại một ý thức tập thể sâu sắc khi được đặt đúng chỗ, bởi đó vẫn là một chàng trai trẻ mang nhiều cảm xúc đằng sau những cú đá penalty lạnh lùng.
Lối đá của Man xanh đang thật sự nhạt nhòa, Yaya Toure khá đơn độc với sự mạnh mẽ cá nhân, Dzeko như thiếu đi một kẻ cạnh tranh để làm động lực, còn Tevez giờ cũng quá lẻ loi nếu… “điên” một mình. Tất nhiên, không có sự phụ thuộc quá lớn về chuyên môn ở đây, và nó cũng không được phép, nhưng trong thứ đẳng cấp mong manh mà Mancini tạo dựng, việc mất đi một “viên gạch” như Balotelli rõ ràng là đáng kể.
Trước những đội bóng lớn từng đối đầu Man City, chính Balotelli “lạnh lẽo” ấy là mối đe dọa đáng sợ hơn cả. Anh không luôn ổn định, nhưng thường thể hiện chất tỉnh táo đến vô cảm trước những trận cầu quan trọng, gây cảm giác lo âu cho đối thủ bởi sự xuất thần khó đoán biết của mình, một nỗi lo âm ỉ mà có lẽ nhiều cổ động viên ở Ngoại hạng Anh sẽ hiểu.
Với Mancini, dù đã có công trong việc làm cho 11 ngôi sao đá như một đội mạnh, nhưng nguồn mạch cho thành công của ông đến cuối mùa trước chủ yếu sót lại là những cú ra chân từ xa khó ngờ của Tourre, Tevez, Kolarov, hay những pha đi bóng lắt léo, uyển chuyển của Silva, hơn là một phong cách tổng thể thuyết phục. Sự “tan vỡ” trong quan hệ với Balotelli đã cắt đứt một trong những nguồn mạch như thế, nhưng dù sao một huấn luyện viên cũng không thể sống mãi với những rắc rối trong phòng thay đồ, đặc biệt khi cả hai tay đã bắt đầu phải lo “giữ ghế”.
Mỗi người một con đường
Phần lớn nguyên do cho vị trí hiện tại của Man xanh là MU chơi hay lên, trong khi Man City bị “nhờn mặt” bởi phần còn lại, và có vẻ động lực kiểu tức thì cũng đã tan hết, khi bị loại chóng vánh tại Champions League và phát hiện đội đứng trên mình sẽ khó lặp lại những cú “tự ngã” khi điểm số đã cách xa. Người ta không thấy khả năng định hướng ở Mancini khi con thuyền của ông bắt đầu di chuyển ì ạch, những “thủy thủ” xuất sắc chẳng còn hết mình khi hy vọng về “hòn đảo kho báu” chỉ tồn tại trên miệng một vị thuyền trưởng ngoài quàng khăn trắng xanh thì chưa thấy làm được gì khác biệt.
Trong quyết tâm vươn tới sự ổn định, chuyên nghiệp, cái tầm thực sự, thay vì bất chấp mọi kỷ luật để dung túng ngôi sao hòng kiếm danh hiệu, Man City đang gặp khó. Khi cái tầm chưa thay đổi, thiếu mất một người như “Siêu quậy” ít nhiều đã làm giảm sức mạnh của Man xanh.
Nói là nói vậy, cần nhắc lại, vấn đề của Man City là vấn đề hệ thống. Chính cách quản lý, hành xử của Mancini tạo ra các tiền lệ, quy củ mà Balotelli là một trong những người liên đới. Chính sách mua bán vồ vập và thoải mái lương bổng cũng không thể làm nên sức mạnh lâu bền, tình yêu thực sự của cầu thủ với chiếc áo mình mặc. Về vụ Balotelli, Mancini chắc cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi trút bớt một phần nỗi bận tâm, còn tiền đạo này chắc chẳng hối tiếc gì khi về Italia thi đấu. Người ta nhìn vào thành tích ấn tượng của anh ở Milan để tiếc hộ ông thầy cũ, song chắc hẳn sẽ không có một Balo như vậy nếu vẫn ở lại Anh.
Lúc này, Balotelli đá như đã thuộc về Milan từ lâu lắm. Cái chất “Balo” vốn khá phù hợp, mang tính đại diện với một “thiếu gia chơi nổi” như Man City, nhưng đây là lúc cả anh lẫn đội bóng áo xanh đều đang muốn trưởng thành và không thể cứ quấn dây vào chân nhau nữa. Nhìn ở góc độ tích cực, đúng ra hoàn toàn là một tương lai hứa hẹn sau mùa giải trước, khi Balotelli là quân bài chiến lược, quan trọng hàng đầu tại đội đương kim vô địch Premier League. Cùng với những Yaya Toure, David Silva, Aguero và tham vọng vươn ra tầm châu lục, con đường của tiền đạo người Ý ở Etihad có những bước đệm tuyệt vời. Nhưng sự phức tạp, mâu thuẫn quá lớn trong cung cách làm việc sau cánh gà Man City khiến tình hình không thể diễn tiến tốt đẹp, thuận lợi như thế.
Về lực lượng hay tiềm năng mua sắm, AC Milan khó sánh bằng đội chủ sân Etihad, vậy nhưng đó lại là môi trường bền vững hơn, đem tới thứ đẳng cấp tuy kém hào nhoáng trước truyền thông, nhưng cũng thực chất hơn. Balotelli không có lý do hối tiếc, người ta thấy lại hình ảnh của anh khá giống với khi khoác lên mình màu áo Italia, nhiệt huyết và tập trung trong từng trận đấu.
Mancini có lẽ không thể cười được nữa với mớ bề bộn đang có của mình, còn Balotelli bây giờ có vẻ đang trưởng thành trong môi trường phù hợp. Anh có thực tài, và những người yêu mến anh hẳn sẽ nhớ những giọt nước mắt ở EURO 2012 của chàng trai luôn tỏ ra ngổ ngáo lạnh lùng ấy. Anh sống thật với cảm xúc, với khả năng, và dù có đáng ghét đến đâu, cũng vẫn là một phần gia vị khó thiếu trong một thế giới bóng đá đa màu sắc.
Là đồng hương nhưng ở họ sở hữu hai cá tính hoàn toàn khác biệt. Mancini được biết đến với phong thái điềm đạm, những câu nói xã giao khéo léo khi mọi điều suôn sẻ, và sự thiếu kiểm soát, đổ tội lên tất cả mọi thứ, đồng thời là thái độ “lạc quan siêu thực” lúc tình thế không xuôi.
Trong khi đó, Balotelli sở hữu sự lầm lì, nguy hiểm, kiêu ngạo nhưng bình thản, lúc nào cũng đá cùng một kiểu như nhau, từ từ nhưng ẩn đầy “sát khí”. Mancini thì luôn đeo chiếc khăn trắng xanh hàm ý “Tôi là người Etihad” như một kiểu “bùa hộ mạng”, còn Balotelli luôn khiến tất cả bất ngờ như với dòng chữ “Why always me?”.
![]() |
| Balotelli và Mancini, hai người đồng hương. Ảnh: Internet. |
Mancini sẵn sàng bỏ qua mọi thực tế, dung túng mọi sai lầm, nhún nhường trước học trò để bảo vệ khả năng chiến thắng. Còn Balotelli, tuy hầu hết cũng chỉ quan tâm đến lẽ phải của mình và đề cao bản thân trước dư luận, song ở anh vẫn tồn tại một ý thức tập thể sâu sắc khi được đặt đúng chỗ, bởi đó vẫn là một chàng trai trẻ mang nhiều cảm xúc đằng sau những cú đá penalty lạnh lùng.
Lối đá của Man xanh đang thật sự nhạt nhòa, Yaya Toure khá đơn độc với sự mạnh mẽ cá nhân, Dzeko như thiếu đi một kẻ cạnh tranh để làm động lực, còn Tevez giờ cũng quá lẻ loi nếu… “điên” một mình. Tất nhiên, không có sự phụ thuộc quá lớn về chuyên môn ở đây, và nó cũng không được phép, nhưng trong thứ đẳng cấp mong manh mà Mancini tạo dựng, việc mất đi một “viên gạch” như Balotelli rõ ràng là đáng kể.
Trước những đội bóng lớn từng đối đầu Man City, chính Balotelli “lạnh lẽo” ấy là mối đe dọa đáng sợ hơn cả. Anh không luôn ổn định, nhưng thường thể hiện chất tỉnh táo đến vô cảm trước những trận cầu quan trọng, gây cảm giác lo âu cho đối thủ bởi sự xuất thần khó đoán biết của mình, một nỗi lo âm ỉ mà có lẽ nhiều cổ động viên ở Ngoại hạng Anh sẽ hiểu.
Với Mancini, dù đã có công trong việc làm cho 11 ngôi sao đá như một đội mạnh, nhưng nguồn mạch cho thành công của ông đến cuối mùa trước chủ yếu sót lại là những cú ra chân từ xa khó ngờ của Tourre, Tevez, Kolarov, hay những pha đi bóng lắt léo, uyển chuyển của Silva, hơn là một phong cách tổng thể thuyết phục. Sự “tan vỡ” trong quan hệ với Balotelli đã cắt đứt một trong những nguồn mạch như thế, nhưng dù sao một huấn luyện viên cũng không thể sống mãi với những rắc rối trong phòng thay đồ, đặc biệt khi cả hai tay đã bắt đầu phải lo “giữ ghế”.
Mỗi người một con đường
Phần lớn nguyên do cho vị trí hiện tại của Man xanh là MU chơi hay lên, trong khi Man City bị “nhờn mặt” bởi phần còn lại, và có vẻ động lực kiểu tức thì cũng đã tan hết, khi bị loại chóng vánh tại Champions League và phát hiện đội đứng trên mình sẽ khó lặp lại những cú “tự ngã” khi điểm số đã cách xa. Người ta không thấy khả năng định hướng ở Mancini khi con thuyền của ông bắt đầu di chuyển ì ạch, những “thủy thủ” xuất sắc chẳng còn hết mình khi hy vọng về “hòn đảo kho báu” chỉ tồn tại trên miệng một vị thuyền trưởng ngoài quàng khăn trắng xanh thì chưa thấy làm được gì khác biệt.
Trong quyết tâm vươn tới sự ổn định, chuyên nghiệp, cái tầm thực sự, thay vì bất chấp mọi kỷ luật để dung túng ngôi sao hòng kiếm danh hiệu, Man City đang gặp khó. Khi cái tầm chưa thay đổi, thiếu mất một người như “Siêu quậy” ít nhiều đã làm giảm sức mạnh của Man xanh.
Nói là nói vậy, cần nhắc lại, vấn đề của Man City là vấn đề hệ thống. Chính cách quản lý, hành xử của Mancini tạo ra các tiền lệ, quy củ mà Balotelli là một trong những người liên đới. Chính sách mua bán vồ vập và thoải mái lương bổng cũng không thể làm nên sức mạnh lâu bền, tình yêu thực sự của cầu thủ với chiếc áo mình mặc. Về vụ Balotelli, Mancini chắc cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi trút bớt một phần nỗi bận tâm, còn tiền đạo này chắc chẳng hối tiếc gì khi về Italia thi đấu. Người ta nhìn vào thành tích ấn tượng của anh ở Milan để tiếc hộ ông thầy cũ, song chắc hẳn sẽ không có một Balo như vậy nếu vẫn ở lại Anh.
Lúc này, Balotelli đá như đã thuộc về Milan từ lâu lắm. Cái chất “Balo” vốn khá phù hợp, mang tính đại diện với một “thiếu gia chơi nổi” như Man City, nhưng đây là lúc cả anh lẫn đội bóng áo xanh đều đang muốn trưởng thành và không thể cứ quấn dây vào chân nhau nữa. Nhìn ở góc độ tích cực, đúng ra hoàn toàn là một tương lai hứa hẹn sau mùa giải trước, khi Balotelli là quân bài chiến lược, quan trọng hàng đầu tại đội đương kim vô địch Premier League. Cùng với những Yaya Toure, David Silva, Aguero và tham vọng vươn ra tầm châu lục, con đường của tiền đạo người Ý ở Etihad có những bước đệm tuyệt vời. Nhưng sự phức tạp, mâu thuẫn quá lớn trong cung cách làm việc sau cánh gà Man City khiến tình hình không thể diễn tiến tốt đẹp, thuận lợi như thế.
Về lực lượng hay tiềm năng mua sắm, AC Milan khó sánh bằng đội chủ sân Etihad, vậy nhưng đó lại là môi trường bền vững hơn, đem tới thứ đẳng cấp tuy kém hào nhoáng trước truyền thông, nhưng cũng thực chất hơn. Balotelli không có lý do hối tiếc, người ta thấy lại hình ảnh của anh khá giống với khi khoác lên mình màu áo Italia, nhiệt huyết và tập trung trong từng trận đấu.
Mancini có lẽ không thể cười được nữa với mớ bề bộn đang có của mình, còn Balotelli bây giờ có vẻ đang trưởng thành trong môi trường phù hợp. Anh có thực tài, và những người yêu mến anh hẳn sẽ nhớ những giọt nước mắt ở EURO 2012 của chàng trai luôn tỏ ra ngổ ngáo lạnh lùng ấy. Anh sống thật với cảm xúc, với khả năng, và dù có đáng ghét đến đâu, cũng vẫn là một phần gia vị khó thiếu trong một thế giới bóng đá đa màu sắc.
Mạnh Quang |
00:00 30/11/-0001













