
Amad bùng nổ khi lên tuyển: Nỗi lo mới của Ruben Amorim
Trong chiến thắng 3-0 của Bờ Biển Ngà trước Kenya, Amad chỉ mất bảy phút để tạo dấu ấn với pha kiến tạo cho Franck Kessie. Cuối trận, cú đá phạt chân trái hiểm hóc vào góc xa khung thành khép lại một màn trình diễn “đúng chất” của Amad – tự do, kỹ thuật và đầy cảm hứng.
Sự tương phản với hình ảnh của anh tại Man United là quá rõ. Dưới tay Amorim, Amad thường bị ép chơi lệch vai – khi thì wing-back, khi thì số 10. Ở vai trò wing-back, anh phải lui về quá sâu, tiêu hao thể lực cho phòng ngự. Còn khi đá số 10, Amad bị buộc nhận bóng quay lưng, hạn chế những pha đảo chân, đổi hướng và bứt tốc – thứ từng khiến anh tỏa sáng ở Atalanta và Sunderland.
Điều trớ trêu là ở giai đoạn đầu Amorim nắm quyền, Amad chính là người truyền cảm hứng cho hàng công với 3 kiến tạo trong 5 bàn đầu tiên của đội. Nhưng càng về sau, khi bị đẩy khỏi vị trí yêu thích, phong độ anh giảm sút thấy rõ.
Tony Mowbray – người từng giúp Amad bùng nổ ở Sunderland – từng nói: “Đừng cố ép Amad vào khuôn khổ chỉ để bảo vệ hệ thống.” Và thực tế ở tuyển Bờ Biển Ngà chứng minh điều đó. Khi được đá cao và rộng bên phải, nhận bóng thuận chân, bó vào trong để dứt điểm hoặc tạt, Amad trở lại là phiên bản nguy hiểm nhất: tự tin, giàu cảm xúc và sẵn sàng tạo khác biệt.
Bài học cho Amorim rất rõ ràng: hoặc điều chỉnh cấu trúc, hoặc chấp nhận lãng phí một tài năng. Nếu vẫn giữ sơ đồ 3-4-3, ông cần để Amad chơi như một winger thực thụ, được hỗ trợ bởi một hậu vệ phải thấp hơn và một tiền vệ lệch phải dâng cao để tạo tam giác tấn công. Khi ấy, các pha 1v1, đảo hướng và dứt điểm bằng chân trái của Amad mới phát huy hết sức mạnh.
Còn nếu tiếp tục xoay anh giữa wing-back và số 10, Man United sẽ chỉ có một Amad “vừa đủ dùng”: chăm chỉ, kỷ luật, nhưng thiếu đi những khoảnh khắc bùng nổ mà chính anh vừa thể hiện trong màu áo tuyển quốc gia.