| Bài viết cung cấp độc quyền bởi ![]() |
Hodgson có đáng được vinh danh?
Trong bóng bầu dục, người ta quan niệm rằng “tiền đạo làm nên chiến thắng, nhưng các hậu vệ mới đóng vai trò quyết định”. Bóng đá không dựa trên nguyên lý đơn giản như vậy. Các tiền đạo đương nhiên được đánh giá cao và cũng không ai phủ nhận vai trò hàng thủ, nhưng xu hướng để làm nên chuyện thắng lại ở phía hàng tiền vệ. Rạng sáng hôm qua, tuyển Anh có một hàng tiền vệ như vậy.
Với một cách tiếp cận khá mới mẻ (4-3-3), Hodgson đã xếp Gerrard, Lampard và Wilshere chơi vùng nhau, hỗ trợ cho hàng công năng động Welbeck (trái), Walcott (phải) và Lambert phía trên. Lần đầu tiên sau 1 năm, bộ đôi Gerrard - Lampard mới lại được chơi cùng nhau (thật ngạc nhiên, cũng chính là trước Moldova) và họ đã chứng minh, chuyện đó có thể xảy ra một lần nữa, ngay trong trận đấu sắp tới ở Kiev.
Không mất nhiều thời gian, ngay phút 12, Lampard và Gerrard đã chứng minh sự kết nối tuyệt vời bằng pha phối hợp làm nên bàn thắng. Kể từ đó, những pha di chuyển nhịp nhàng hay chuyền ban ăn ý của bộ đôi này đã tạo nên sức sống cho Tam sư. Phần lớn thời gian, Gerrard chơi thấp nhất ở hàng tiền vệ, cho phép Lampard (và Wilshere) được thoải mái dâng cao. Nhưng đối khi, đội trưởng tuyển Anh đột phá bất ngờ, chính xác khi người đồng đội đang khoác áo Chelsea cần đến. Không hề dẫm chân nhau, cả hai cùng tìm được sợi dây liên kết để tỏa sáng rực rỡ, một sự hòa trộn hoàn hảo giữa sức mạnh, sự khéo léo, trí sáng tạo và kỹ năng dứt điểm.
Cuối cùng thì Hodgson đã không nói khoác. Chính ông, không phải Sven Goran Eriksson, Steve McClaren hay Fabio Capello, mới là người tìm ra lời giải cho bổ đề nhức nhối: Kết hợp thành công bộ đôi tiền vệ trung tâm “của hiếm” của bóng đá Anh. Người Anh có nên ăn mừng vì điều đó?
Tại sao lại là bây giờ?
Không. 13 năm (kể từ khi cả hai bắt đầu chơi cùng nhau) là khoảng thời gian dài và thực sự quá muộn cho những hy vọng. Gerrard năm nay đã 33 còn Lampard 35 tuổi, họ đang cháy nốt những gì có thể và không phải một món quà cho tương lai. Khả năng họ giữ phong độ (ít nhất, như hiện tại) vào năm sau là quá khó, chứ đừng nói đến chuyện chơi ở Euro 2016 hay xa hơn nữa là tham vọng World Cup 2022 như Greg Dyke mơ tưởng.
Phải thừa nhận một thực tế rằng, đối thủ của họ tại Wembley là Moldova, yếu đuối và xếp thứ 123 thế giới. Họ đã không “chơi” bóng và Gerrard - Lampard hoàn toàn tự do khi ít khi phải bận tâm đến công việc phòng ngự. Còn trước những tên tuổi lớn, như Ukraine hay Ba Lan, Montenegro tới đây, không ai dám chắc họ còn đất để phô diễn mối quan hệ của mình.
Hơn nữa, việc Hodgson bất ngờ giải toán (và giải được) không hề đúng lúc ở thời điểm này. Điều đó vô tình làm hại tuyển Anh. Hãy xem, sự kết hợp giữa họ và Wilshere chỉ là mối quan hệ ngắn hạn. Tam sư cần Carrick, một người có khả năng kiểm soát bóng, giữ nhịp và tổ chức tấn công (hay phòng ngự). Họ cũng cần sự linh hoạt, năng động của Tom Cleverley trong những pha công thành có tính toán. Nếu đã xem Wilshere là nhân tố cho cuộc cách mạng mang tính đột phá vào tương lai, nên sắp xếp để anh chơi với những cầu thủ như thế, thay vì lắp ráp vào trục máy cũ kỹ, lạc hậu và chuẩn bị tháo đi. Trước Moldova, vai trò của Wilshere bị hạn chế nhiều (bởi phải kéo hậu vệ về phía trước, tạo khoảng trống cho 2 đại ca Gerrard, Lampard phô diễn khả năng phối hợp tốt đến thế nào của họ).
Trở lại với câu chuyện về hàng tiền vệ trong bóng đá, những đội VĐTG đều được hỗ trợ bởi một tuyến giữa khỏe khoắn. Đó là Xavi (cùng Iniesta), là Andrea Pirlo (và Gennaro Gattuso), là Zinedine Zidane (cùng Emmanuel Petit), hay xa hơn nữa, là Dunga. Người Anh đang mơ, không ai cấm họ cả. Nhưng nếu đã thế, hãy bắt tay vào thực hiện nó, từ việc bồi đắp cho một tuyến giữa của tương lai.
Trong bóng bầu dục, người ta quan niệm rằng “tiền đạo làm nên chiến thắng, nhưng các hậu vệ mới đóng vai trò quyết định”. Bóng đá không dựa trên nguyên lý đơn giản như vậy. Các tiền đạo đương nhiên được đánh giá cao và cũng không ai phủ nhận vai trò hàng thủ, nhưng xu hướng để làm nên chuyện thắng lại ở phía hàng tiền vệ. Rạng sáng hôm qua, tuyển Anh có một hàng tiền vệ như vậy.
Với một cách tiếp cận khá mới mẻ (4-3-3), Hodgson đã xếp Gerrard, Lampard và Wilshere chơi vùng nhau, hỗ trợ cho hàng công năng động Welbeck (trái), Walcott (phải) và Lambert phía trên. Lần đầu tiên sau 1 năm, bộ đôi Gerrard - Lampard mới lại được chơi cùng nhau (thật ngạc nhiên, cũng chính là trước Moldova) và họ đã chứng minh, chuyện đó có thể xảy ra một lần nữa, ngay trong trận đấu sắp tới ở Kiev.
![]() |
| Lampard và Gerrard đã chứng minh sự kết nối tuyệt vời bằng pha phối hợp làm nên bàn thắng |
Không mất nhiều thời gian, ngay phút 12, Lampard và Gerrard đã chứng minh sự kết nối tuyệt vời bằng pha phối hợp làm nên bàn thắng. Kể từ đó, những pha di chuyển nhịp nhàng hay chuyền ban ăn ý của bộ đôi này đã tạo nên sức sống cho Tam sư. Phần lớn thời gian, Gerrard chơi thấp nhất ở hàng tiền vệ, cho phép Lampard (và Wilshere) được thoải mái dâng cao. Nhưng đối khi, đội trưởng tuyển Anh đột phá bất ngờ, chính xác khi người đồng đội đang khoác áo Chelsea cần đến. Không hề dẫm chân nhau, cả hai cùng tìm được sợi dây liên kết để tỏa sáng rực rỡ, một sự hòa trộn hoàn hảo giữa sức mạnh, sự khéo léo, trí sáng tạo và kỹ năng dứt điểm.
Cuối cùng thì Hodgson đã không nói khoác. Chính ông, không phải Sven Goran Eriksson, Steve McClaren hay Fabio Capello, mới là người tìm ra lời giải cho bổ đề nhức nhối: Kết hợp thành công bộ đôi tiền vệ trung tâm “của hiếm” của bóng đá Anh. Người Anh có nên ăn mừng vì điều đó?
Tại sao lại là bây giờ?
Không. 13 năm (kể từ khi cả hai bắt đầu chơi cùng nhau) là khoảng thời gian dài và thực sự quá muộn cho những hy vọng. Gerrard năm nay đã 33 còn Lampard 35 tuổi, họ đang cháy nốt những gì có thể và không phải một món quà cho tương lai. Khả năng họ giữ phong độ (ít nhất, như hiện tại) vào năm sau là quá khó, chứ đừng nói đến chuyện chơi ở Euro 2016 hay xa hơn nữa là tham vọng World Cup 2022 như Greg Dyke mơ tưởng.
![]() |
Phải thừa nhận một thực tế rằng, đối thủ của họ tại Wembley là Moldova, yếu đuối và xếp thứ 123 thế giới. Họ đã không “chơi” bóng và Gerrard - Lampard hoàn toàn tự do khi ít khi phải bận tâm đến công việc phòng ngự. Còn trước những tên tuổi lớn, như Ukraine hay Ba Lan, Montenegro tới đây, không ai dám chắc họ còn đất để phô diễn mối quan hệ của mình.
Hơn nữa, việc Hodgson bất ngờ giải toán (và giải được) không hề đúng lúc ở thời điểm này. Điều đó vô tình làm hại tuyển Anh. Hãy xem, sự kết hợp giữa họ và Wilshere chỉ là mối quan hệ ngắn hạn. Tam sư cần Carrick, một người có khả năng kiểm soát bóng, giữ nhịp và tổ chức tấn công (hay phòng ngự). Họ cũng cần sự linh hoạt, năng động của Tom Cleverley trong những pha công thành có tính toán. Nếu đã xem Wilshere là nhân tố cho cuộc cách mạng mang tính đột phá vào tương lai, nên sắp xếp để anh chơi với những cầu thủ như thế, thay vì lắp ráp vào trục máy cũ kỹ, lạc hậu và chuẩn bị tháo đi. Trước Moldova, vai trò của Wilshere bị hạn chế nhiều (bởi phải kéo hậu vệ về phía trước, tạo khoảng trống cho 2 đại ca Gerrard, Lampard phô diễn khả năng phối hợp tốt đến thế nào của họ).
Trở lại với câu chuyện về hàng tiền vệ trong bóng đá, những đội VĐTG đều được hỗ trợ bởi một tuyến giữa khỏe khoắn. Đó là Xavi (cùng Iniesta), là Andrea Pirlo (và Gennaro Gattuso), là Zinedine Zidane (cùng Emmanuel Petit), hay xa hơn nữa, là Dunga. Người Anh đang mơ, không ai cấm họ cả. Nhưng nếu đã thế, hãy bắt tay vào thực hiện nó, từ việc bồi đắp cho một tuyến giữa của tương lai.
Thanh Hải |
00:00 30/11/-0001

















