Bài viết cung cấp độc quyền bởi ![]() |
PV: Chào ông. Rất mừng vì ông đã tham gia…
Cúp bạc: Xin lỗi vì ngắt lời anh. Nhưng tôi là bà, giới tính nữ.
![]() |
PV: Ôi thất lễ quá. Tôi cứ ngỡ rằng biểu tượng của một giải đấu đàn ông thì phải là đàn ông?
- Anh sai hẳn. Chẳng có lý gì mà cả thế giới đàn ông lại khát khao một thứ giống đực. Tôi là đàn bà, với những đường cong tiêu chuẩn. Hãy hỏi tất cả các loại cầu thủ và HLV trên Trái Đất này, có ai không muốn “ôm” với “hôn” tôi.
PV: Thôi được, vậy xin hỏi Quý bà…
- (Bực bội) Lại nữa. Hãy gọi tôi là quý cô thôi, tôi hãy còn trẻ, mới 43 tuổi chứ mấy. Dù sao cũng không trách anh được vì số tôi nó thế: Chẳng mấy khi lộ mặt trước đám đông, mỗi năm chắc được độ một bận.
PV: Ồ, tại sao thế? Tôi còn tưởng cô vẫn được chu du thế giới hằng năm chứ?
- Nào có đâu, cái Cúp được đi vòng quanh thế giới và trao cho các đội vô địch chỉ là lũ hàng giả, hàng “phếch” (fake) của tôi thôi. Đấy anh xem, thế có tủi không. Hàng xịn giá thật thì cả năm giời phải sống trong két an toàn của UEFA ở Thụy Sỹ, chỉ được hít khí giời trong vòng 90 phút. Ấy thế mà một đống đồ dỏm chu du, trôi nổi ngoài thị trường, được nâng niu bợ đỡ.
PV: Có thật không vậy, chẳng lẽ UEFA lại “treo đầu dê, bán thịt chó”?
- Trước năm 2009, tôi vẫn được người ta chuyền trao nhau theo kiểu luân lưu. Nhưng sau đó người ta thấy mông móp eo méo, tiếc của không cho tôi xuất đầu lộ diện nữa, chỉ dùng hàng giả “thế thân” mà thôi.
PV: Ôi nhưng thế chính ra lại hay đấy chứ. Tránh được cảnh trăm người vần vò, cô còn buồn gì nữa? Cô có còn nhớ vụ Chelsea năm vừa rồi không…
- Anh nói đến chuyện mấy ông người Anh ăn may vô địch, vui quá hóa cuồng làm rơi cả cái quai bạc ra chứ gì? Nghĩ cũng thấy may thật, tôi là chúa ghét lũ Ăng-lê. Hồi năm 1999, các cầu thủ M.U thắng Bayern trong vài phút cuối cũng phát rồ phát dại, lôi tôi vào cả phòng tắm cọ kỳ một trận làm xước cả nước bóng loáng.
PV: Đấy thấy chưa. Vui gì cái chuyện tung tăng bên ngoài mà tổn hại đến sắc đẹp, đúng không?
- (Thở dài) Nói thế, chứ nói nữa anh cũng chẳng hiểu đâu. Tôi sinh ra là cái Cúp, tượng trưng cho vinh quang. Chỗ của tôi là giữa những ánh đèn màu, pháo kim tuyến và bọt champagne. Việc của tôi là chia sẻ cùng những nhà vô địch mỗi niềm vui, khoảnh khắc vui sướng. Ném tôi vào trong tủ kính thì còn ý nghĩa gì cho cái cuộc đời tôi nữa.
PV: Tôi vẫn còn mông lung lắm
- Có thật anh không hiểu không? Anh hiểu thừa ý chứ. Ví dụ hôm nọ có anh nhà báo Việt Nam cũng giống anh, cũng bị cấm không cho vào phỏng vấn nhân vật nổi tiếng nọ, nhốt ngoài barrier ở sân bay. Thế là tức giận điên người về viết nhăng bới loạn câu chuyện nọ trên mạng xã hội, rồi cũng ùm xùm cả lên đấy.
PV: À, tôi đã dần nghiệm nghiệm ra rồi…
- Đấy đấy. Ông tướng nọ giỏi là thế, hoạt động năng nổ là thế, phải được ra chiến trường tung hoành chứ ai lại bãi miễn lồng vào khung kính. Đã là Cúp vô địch thì phải được trưng ra, ai đời đi đậy lại…
|