
Khi được hỏi về kế hoạch tiềm năng của Manchester United về việc bay đến Ả Rập Xê Út để đá giao hữu giữa mùa giải, huấn luyện viên Ruben Amorim đã trả lời với một giọng điệu có phần cam chịu.
Dù là người luôn đề cao sự tập trung và các buổi tập, ông vẫn phải tuân theo đường lối của câu lạc bộ: "Chúng tôi phải làm điều đó... để bù đắp cho nhiều thứ". Tuy nhiên, việc đi khắp thế giới để chơi những trận đấu vô nghĩa là điều cuối cùng mà Man United nên làm vào lúc này, và nó có thể khiến họ phải trả một cái giá rất đắt.
Đầu tiên, lợi ích tài chính từ những chuyến đi này là không đáng kể so với rủi ro. Chuyến du đấu cuối mùa ở châu Á được cho là đã mang về cho United 10 triệu bảng. Con số này chẳng thấm vào đâu so với khoảng 100 triệu bảng mà họ đã mất khi không được dự Champions League.
Ngay cả khi kiếm thêm được 10 triệu bảng nữa, đó cũng chỉ là một giọt nước trong biển cả so với tổng doanh thu 666 triệu bảng của câu lạc bộ mùa trước. Số tiền đó hoàn toàn có thể được tiết kiệm bằng cách khôn ngoan hơn trên thị trường chuyển nhượng, thay vì bán Rasmus Hojlund với giá chỉ bằng một nửa so với mức giá từng chiêu mộ và mua Benjamin Sesko với giá 74 triệu bảng.
Quan trọng hơn, những chuyến du đấu giữa mùa có thể trực tiếp cản trở mục tiêu lớn nhất của câu lạc bộ: trở lại Champions League. Cuộc đua giành vé dự cúp châu Âu tại Ngoại hạng Anh luôn vô cùng khốc liệt, nơi mỗi điểm số đều quý giá.
Mùa trước, chỉ một điểm đã phân định giữa vị trí thứ năm của Newcastle và thứ bảy của Nottingham Forest. Hãy tưởng tượng Man United mất vé dự Champions League chỉ vì vài điểm đánh rơi trong một trận đấu diễn ra ngay sau chuyến bay mệt mỏi kéo dài 8 tiếng từ Riyadh trở về. Việc di chuyển qua lại giữa các lục địa và múi giờ khác nhau sẽ bào mòn thể lực cầu thủ và phá vỡ nhịp độ tập luyện, dẫn đến nguy cơ mất điểm rất cao.

Lịch sử cũng đã chứng minh những chuyến đi như vậy tiềm ẩn nhiều rủi ro. Ngay cả đội hình vĩ đại của United năm 2008 với Ronaldo, Rooney, Tevez cũng sa sút phong độ sau trận giao hữu ở Ả Rập Xê Út, khi họ bị Tottenham cầm hòa và thua Man City ngay sau đó. Những chuyến tập huấn giữa mùa cũng không phải lúc nào cũng suôn sẻ.
Liverpool từng gặp bê bối nội bộ khi Craig Bellamy dùng gậy golf tấn công John Arne Riise trong chuyến đi đến Bồ Đào Nha năm 2007. Arsenal cũng mất tiền đạo chủ lực Kai Havertz đến hết mùa sau khi anh dính chấn thương gân kheo trong chuyến tập huấn ở Dubai.
Cuối cùng, việc theo đuổi các trận giao hữu thương mại gửi đi một thông điệp sai lầm, rằng câu lạc bộ ưu tiên tiền bạc hơn kết quả trên sân cỏ. Như cựu tiền vệ Nemanja Matic từng chỉ ra, ở United có xu hướng "thiên về thương mại" hơn là tập trung tuyệt đối vào chiến thắng như ở Chelsea. HLV Amorim đã đúng khi từ chối làm một bộ phim tài liệu hậu trường để tập trung vào chuyên môn.
Giờ đây, ông nên thuyết phục ban lãnh đạo từ bỏ ý định về những trận đấu vì tiền này. Cách duy nhất để Man United bền vững về tài chính và trở lại đỉnh cao là giành kết quả tốt trên sân. Họ cần được biết đến là một đội bóng chiến thắng, chứ không phải là một cỗ máy thương mại.