HLV Ole Gunnar Solskjaer từng nhắm những cái tên chất lượng cho Manchester United.
Một phần nguyên nhân khiến triều đại của ông không thể kéo dài là việc không được đáp ứng các mục tiêu chuyển nhượng quan trọng, trong đó nổi bật là ba cái tên: Erling Haaland, Jude Bellingham và Declan Rice.
Solskjaer từng nhiều lần công khai mong muốn đưa về một tiền đạo và một tiền vệ trung tâm đẳng cấp. Haaland là ưu tiên hàng đầu, với lời thúc giục khẩn thiết từ chính HLV người Na Uy: “Mua cậu ấy. Ngay lập tức.” Thế nhưng, MU để tuột cơ hội không chỉ một mà đến hai lần. Với phong độ ghi 143 bàn sau 161 trận cho Man City, Haaland có thể đã thay đổi hoàn toàn diện mạo Quỷ đỏ nếu khoác áo đỏ từ sớm.
Jude Bellingham cũng từng đến tận trung tâm Carrington, nhưng thương vụ đổ vỡ vì những rắc rối nội bộ, bao gồm cả việc Sir Alex Ferguson bị gián đoạn trong buổi gặp mặt với cầu thủ trẻ này. Solskjaer từng mô tả Bellingham là “cầu thủ 17 tuổi trưởng thành nhất” mà ông từng gặp – và ở tuổi 22 hiện tại, Bellingham đã chứng minh điều đó tại Real Madrid.
Với Declan Rice, Solskjaer từng xem anh là mảnh ghép lý tưởng để tăng cường sức mạnh khu trung tuyến. Tuy nhiên, MU chậm chân để Rice chọn Arsenal, còn đội bóng chỉ kịp đưa về Donny van de Beek – một bản hợp đồng không mang lại hiệu quả như kỳ vọng.
Nếu bộ ba Haaland – Bellingham – Rice hiện diện trong đội hình MU dưới thời HLV Ruben Amorim, bức tranh ở Old Trafford hẳn đã rất khác. Haaland là lựa chọn hoàn hảo trên hàng công, Bellingham sẽ chơi như một “số 8 tấn công” giàu sáng tạo, còn Rice là điểm tựa phòng ngự ổn định bên cạnh Bruno Fernandes.
So với hiện tại, nơi MU đang đặt niềm tin vào những cái tên chưa đủ tầm như Hojlund hay những giải pháp tạm thời như Casemiro – người sắp hết hợp đồng, kịch bản “giá như” ấy cho thấy rõ khoảng cách giữa thực tế và kỳ vọng. Dẫu muộn, nhưng đây vẫn là bài học đắt giá về tầm quan trọng của việc đầu tư đúng lúc và đúng người trong công cuộc tái thiết.













