Thất bại 1-2 trước Aston Villa tại Villa Park không phải là một thảm họa, nếu xét trên khía cạnh chuyên môn thuần túy. Trong bối cảnh thiếu vắng hàng loạt trụ cột như Harry Maguire, Matthijs de Ligt và mất luôn đội trưởng Bruno Fernandes sau hiệp một, Manchester United vẫn trình diễn một lối chơi có nét dưới thời HLV Ruben Amorim.
Họ không sụp đổ, mà ngược lại, đã kiểm soát tốt khu trung tuyến và tạo ra sức ép đáng kể nhờ sự cơ động của các hậu vệ biên. Amorim có lẽ đã đúng khi nói rằng: "Đôi khi đội chơi hay hơn không phải là đội chiến thắng". Hai khoảnh khắc xuất thần của Morgan Rogers đã định đoạt số phận trận đấu, nhưng cách Man Utd vận hành hệ thống 3-4-3 đang dần trở nên mạch lạc hơn. Đó là tín hiệu tích cực trong quá trình tái thiết.
Tuy nhiên, những tín hiệu tích cực về lối chơi không thể che lấp được thực tế tàn khốc trên bảng xếp hạng. Câu hỏi nhức nhối nhất mà Amorim phải đối mặt trước cuộc tiếp đón Newcastle vào ngày Boxing Day không phải là tại sao họ thua Villa – một đội trong top 4, mà là tại sao một tập thể có thể chơi sòng phẳng với các ông lớn lại dễ dàng đánh rơi điểm số trước West Ham, Everton và Bournemouth ngay tại "thánh địa" Old Trafford.
Sự thiếu ổn định đến mức khó hiểu đang trở thành căn bệnh mãn tính của Quỷ đỏ. Họ thắng vỏn vẹn 7 trong 17 trận tại Ngoại hạng Anh mùa giải năm nay, và chỉ có được 3 chiến thắng trong 8 trận gần nhất kể từ sau khi hạ gục Liverpool. Trên sân nhà, Man Utd đang trải qua chuỗi 3 trận chỉ hòa và thua. Dù Amorim có lý giải thế nào về quá trình chuyển đổi hay văn hóa câu lạc bộ, những con số này vẫn là bản cáo trạng đanh thép.
Nguyên nhân sâu xa và trầm trọng nhất dẫn đến sự bế tắc của Man Utd nằm ở hàng công, cụ thể là bản hợp đồng "bom tấn" Benjamin Sesko. Mùa hè vừa qua, Ngoại hạng Anh chứng kiến cuộc chạy đua vũ trang ở vị trí tiền đạo. Trong khi Newcastle, Liverpool, Chelsea hay Arsenal đã từng bước hưởng lợi từ những tân binh đắt giá, thì Sesko vẫn đang lạc lối.
Với chỉ 2 bàn thắng sau nửa mùa giải, chân sút người Slovenia tỏ ra thiếu tự tin và mất kết nối hoàn toàn với các vệ tinh xung quanh. Tại Villa Park, Sesko gần như "tàng hình". Anh bỏ lỡ những cơ hội hiếm hoi bằng những pha xử lý vụng về và không tạo ra bất kỳ mối đe dọa thực sự nào. Sự thiếu hiệu quả của Sesko càng trở nên báo động khi Bryan Mbeumo – người chia lửa tốt nhất trên hàng công – phải trở về dự AFCON. Điều này đẩy Amorim vào thế chân tường: ông buộc phải tiếp tục đặt niềm tin vào một "khẩu pháo" đang tịt ngòi trong bối cảnh lịch thi đấu dày đặc.
Giữa khủng hoảng nhân sự, cám dỗ chi tiền "chữa cháy" trong kỳ chuyển nhượng tháng Giêng là rất lớn. Man Utd đã nếm trải quá nhiều bài học cay đắng từ những thương vụ hoảng loạn trong quá khứ. Tuy nhiên, phát biểu của Amorim sau trận đấu đã phần nào trấn an người hâm mộ. Ông khẳng định sẽ không vội vàng mua sắm mà kiên định với kế hoạch dài hạn.
"Chúng tôi không thể bước vào tháng Giêng và cố gắng làm mọi thứ một cách khẩn cấp. Ở đó, chúng tôi có thể mắc sai lầm," Amorim chia sẻ. Đây là tư duy đúng đắn, cho thấy sự đồng thuận giữa HLV và ban lãnh đạo (Giám đốc Jason Wilcox và CEO Omar Berrada) trong việc thay đổi văn hóa chuyển nhượng thất thường đã kéo lùi CLB suốt một thập kỷ qua. Thay vì chạy theo những cái tên hào nhoáng, họ đang hướng tới việc xây dựng một đội hình có chiều sâu và bản sắc bền vững.
Trong bức tranh u ám, vẫn có những tia sáng le lói từ học viện Carrington. Màn ra mắt của Jack Fletcher, con trai cựu tiền vệ Darren Fletcher, là một điểm nhấn thú vị. Dù chỉ thi đấu 20 phút cuối, sự tự tin và tư duy hướng lên phía trước của cầu thủ tuổi teen này đã mang lại chút hy vọng.
Nếu Kobbie Mainoo không gặp chấn thương, có lẽ anh cũng đã có cơ hội thể hiện mình khi Fernandes rời sân, thay vì để Lisandro Martinez phải đá trái sở trường ở hàng tiền vệ. Dù Martinez đã hoàn thành nhiệm vụ, nhưng việc phải sử dụng trung vệ đá tiền vệ cho thấy sự thiếu hụt nghiêm trọng ở tuyến giữa mà Man Utd cần sớm giải quyết bằng những tài năng trẻ sẵn sàng gánh vác trọng trách.
Cuối cùng, một thực tế không thể chối bỏ và cũng là áp lực lớn nhất đối với Ruben Amorim: ông không có lý do gì để bào chữa cho sự thiếu ổn định khi xét đến lịch thi đấu. Không tham dự cúp châu Âu, bị loại sớm khỏi League Cup, Man Utd đang có lịch thi đấu "trong mơ" với mật độ trung bình 1 trận/tuần.
Họ có nhiều thời gian nghỉ ngơi và rèn giũa chiến thuật hơn bất kỳ đối thủ nào trong nhóm Big Six. Nếu với những điều kiện thuận lợi như vậy mà Amorim vẫn không thể định hình lối chơi và cải thiện kết quả, thì vấn đề nằm ở năng lực. Trận đấu với Newcastle vào ngày Boxing Day tới đây sẽ là thước đo chính xác nhất cho bản lĩnh của Amorim và tham vọng thực sự của Man Utd. Liệu họ có thể đứng dậy mạnh mẽ, hay sẽ tiếp tục chìm sâu vào vòng luẩn quẩn của sự tầm thường?
Nếu bạn muốn hiểu sâu hơn về hành trình hình thành và phát triển của Quỷ đỏ, hãy đọc bài Lịch sử đội bóng Manchester United.











