Câu chuyện bắt đầu từ bữa trưa sang trọng cách đây gần một thập kỷ, bên trong khu vực Tunnel Club xa hoa tại sân vận động Etihad, nơi những tấm kính một chiều cho phép giới thượng lưu vừa thưởng thức ẩm thực vừa quan sát các cầu thủ trong đường hầm.
Tại đó, Chủ tịch Khaldoon Al Mubarak đã vẽ ra một viễn cảnh mà vào thời điểm ấy, nhiều người cho là hoang đường. Khi đó, triều đại của Pep Guardiola tại Manchester City mới chỉ trôi qua được 18 tháng. Những nghi ngờ vẫn còn đó sau mùa giải đầu tiên trắng tay.
Nhưng Al Mubarak, với sự tự tin của một người nắm giữ tầm nhìn chiến lược, đã nói về một đế chế kéo dài cả thập kỷ, một sự thống trị bền vững tương tự như những gì Sir Alex Ferguson đã kiến tạo tại người hàng xóm Manchester United.
Vào lúc ấy, ý tưởng này đi ngược lại mọi quy luật trong sự nghiệp của Guardiola, người chưa từng gắn bó với bất kỳ đội bóng nào quá 4 mùa giải và luôn bị ám ảnh bởi sự kiệt quệ về cảm xúc.
Tuy nhiên, cả Al Mubarak và Giám đốc điều hành Ferran Soriano đều nắm giữ một quân bài tẩy. Họ hiểu rằng, dẫn dắt Man City khác hoàn toàn so với việc cầm quân tại Barcelona hay Bayern Munich.
Tại Camp Nou hay Allianz Arena, áp lực không chỉ đến từ sân cỏ mà còn từ những đấu đá chính trị nội bộ khủng khiếp, thứ mà Guardiola từng ví von như "ngồi trong lò lửa". Ngược lại, tại Etihad, ông được trao một đặc quyền tối thượng mà không nơi nào có: Sự tự do tuyệt đối và một môi trường được thiết kế chỉ để phục vụ ông.
Sự đảo lộn cấu trúc
Trước năm 2016, Man City vận hành theo một mô hình quản trị hiện đại nhưng cứng nhắc. Triết lý của họ là: Huấn luyện viên trưởng chỉ là một mảnh ghép, một bánh răng trong bộ máy khổng lồ.
Cấu trúc CLB phải được xây dựng để tồn tại độc lập đảm bảo rằng khi HLV rời đi, cỗ máy vẫn vận hành trơn tru. Những người tiền nhiệm như Mark Hughes, Roberto Mancini hay Manuel Pellegrini đều phải làm việc trong khuôn khổ giới hạn quyền lực đó. Họ có thể bị thay thế bất cứ lúc nào nếu bánh răng bị lệch.
Nhưng khi Guardiola bước qua cánh cửa Etihad, mô hình đó bị vứt vào sọt rác. Man City đã thực hiện một canh bạc tất tay: Thay vì bắt Guardiola thích nghi với cấu trúc, họ biến cấu trúc xoay quanh Guardiola.
Quyền lực và tầm ảnh hưởng của chiến lược gia người Catalan lan tỏa khắp mọi ngõ ngách, từ học viện đào tạo trẻ, chế độ dinh dưỡng, cho đến chiến lược chuyển nhượng toàn cầu.
Kết quả là Man City trở thành một "tiểu Catalonia" giữa lòng Manchester ẩm ướt. Và tại sao lại không chứ? Canh bạc đó đã mang lại lợi nhuận khổng lồ. Họ đang sở hữu huấn luyện viên vĩ đại nhất thế hệ, người đã mang đến thứ bóng đá đầy chiến thuật nhưng tàn nhẫn mà giới chủ Ả Rập luôn khao khát.
Đến tháng 12 năm 2025, với 18 danh hiệu lớn nhỏ, bao gồm chiếc cúp Champions League danh giá và sáu chức vô địch Ngoại hạng Anh, đế chế xanh đang hướng tới chức vô địch quốc gia lần thứ 7 trong mùa giải thứ 10 của Pep. Man City không chỉ chiến thắng, họ định nghĩa lại cách chơi bóng tại Anh.
Nỗi sợ hãi về hậu Fergie
Chính vì sự thống trị tuyệt đối đó, viễn cảnh Guardiola rời đi không chỉ là một cuộc chia tay, mà là một cuộc khủng hoảng hiện sinh. Người ta đã tốn quá nhiều giấy mực để bàn về 115 cáo buộc tài chính từ Ngoại hạng Anh và những án phạt tiềm tàng.
Nhưng đối với những người hiểu chuyện tại Etihad, bản án pháp lý đó có thể trở nên nhỏ bé nếu so sánh với "khoảng trống hậu Fergie" mà Guardiola để lại.
Sir Alex Ferguson nghỉ hưu vào năm 2013, để lại một Man Utd rệu rã từ bên trong, và hơn một thập kỷ sau, Quỷ đỏ vẫn chưa thể tìm lại ánh hào quang xưa. Nỗi sợ hãi đó đang hiện hữu tại Man City. Nếu đây thực sự là mùa giải cuối cùng của Pep, người kế nhiệm ông sẽ phải đối mặt với một nhiệm vụ bất khả thi.
Tất nhiên, Man City có những lợi thế mà Man Utd năm 2013 không có. Người kế nhiệm Guardiola sẽ được thừa hưởng một đội hình tốt hơn, trẻ trung hơn và có chiều sâu hơn nhiều so với di sản già cỗi mà David Moyes nhận lại.
Man City cũng sở hữu một sân vận động sắp được mở rộng và một trung tâm huấn luyện City Football Academy tối tân bậc nhất thế giới. Ban lãnh đạo Man City có thể lập luận rằng họ được trang bị tốt hơn để đối phó với cuộc chuyển giao quyền lực.
Tuy nhiên, cơ sở vật chất hiện đại không thể làm giảm đi sức ảnh hưởng về mặt tâm lý khi phải thay thế một thiên tài trên băng ghế chỉ đạo.
Bài học từ Liverpool và Arne Slot
Man City đang nhìn sang Liverpool với ánh mắt đầy âu lo. Tại Anfield, Arne Slot đã làm được điều không tưởng: Giành chức vô địch Ngoại hạng Anh ngay trong mùa giải đầu tiên sau khi Jurgen Klopp rời đi (mùa 2024/2025). Tưởng chừng như Liverpool đã giải mã được lời nguyền chuyển giao.
Nhưng đến mùa giải hiện tại (2025/2026), cỗ máy của Slot bắt đầu gặp trục trặc. Những khó khăn ập đến chứng minh rằng: Một mùa giải thành công chưa đủ để khẳng định sự ổn định thời hậu huyền thoại.
Hơn nữa, dù tầm ảnh hưởng của Klopp tại Liverpool là khổng lồ, nhưng nó vẫn mang tính chất cảm xúc nhiều hơn là sự chi phối toàn diện về mặt cấu trúc kỹ thuật như Guardiola tại City. Guardiola không chỉ là HLV, ông là hệ điều hành của cả CLB. Khi bạn gỡ bỏ hệ điều hành, phần cứng dù mạnh đến đâu cũng trở nên vô dụng.
Linh hồn của cỗ máy lạnh lùng
Đối với những người chỉ trích, Man City thường bị mô tả là một cỗ máy doanh nghiệp lạnh lùng, được xây dựng bằng tiền dầu mỏ và những toan tính tài chính. Man City tất nhiên bác bỏ điều này, nhưng công bằng mà nói, chính Guardiola là người đã mang lại linh hồn cho cỗ máy đó.
Cựu phó chủ tịch điều hành của Man United, Ed Woodward, từng ví Sir Alex Ferguson như "người thổi sáo dẫn đường" trong truyện cổ tích, người mà tất cả mọi người từ cầu thủ, nhân viên đến cổ động viên đều tự nguyện đi theo một cách mê muội. Guardiola cũng y hệt như vậy, thậm chí ở mức độ toàn cầu hơn.
Hãy nhìn vào thị trường chuyển nhượng. Bao nhiêu ngôi sao hàng đầu thế giới đã từ chối những CLB giàu truyền thống khác để đến Etihad?
Erling Haaland, Jack Grealish, hay Josko Gvardiol... họ đến không chỉ vì tiền hay cơ sở vật chất, họ đến vì khao khát được chơi bóng dưới sự chỉ đạo của Pep. Cảm giác như họ ký hợp đồng với Guardiola chứ không phải với Man City.
Ông khiến từng nhân viên, từ người cắt cỏ đến đầu bếp, cảm thấy mình là một phần của thành công vĩ đại. Ông khiến các cổ động viên, những người từng quen với thất bại, giờ đây tự hào gào thét "Chúng tôi đã có Guardiola" trên khắp các khán đài Châu Âu.
Ông đã biến một dự án thể thao bị nghi ngờ dùng thể thao để tẩy trắng (sportwashing) trở thành một chuẩn mực của cái đẹp trong bóng đá.
Nhiệm vụ bất khả thi
Sau tất cả, Man City vẫn là một tập đoàn được vận hành xuất sắc. Họ sẽ không sụp đổ ngay lập tức. Nhưng ngày mà Guardiola bước ra khỏi Etihad lần cuối cùng, ánh đèn sân khấu sẽ mờ đi đáng kể.
CLB sẽ phải đối mặt với một câu hỏi không có lời giải đáp thỏa đáng: Làm thế nào để thay thế một người không thể thay thế? Người đến sau sẽ không chỉ phải chiến đấu với các đối thủ trên sân cỏ, mà còn phải chiến đấu với cái bóng khổng lồ của người tiền nhiệm, với sự kỳ vọng phi lý của người hâm mộ, và với sự hụt hẫng của các cầu thủ.
Man City có thể đã chuẩn bị cho kịch bản này suốt nhiều năm, với những danh sách ứng viên dài dằng dặc. Nhưng chuẩn bị trên giấy tờ là một chuyện, còn đối mặt với thực tế lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Nhiệm vụ thay thế Pep Guardiola không chỉ khó khăn, đó là công việc đáng ghen tị nhưng cũng đáng sợ nhất trong lịch sử bóng đá hiện đại.











