Mô tuýp chung của hai tuyến nhân vật này là: Người anh hùng sẽ thay đổi cả xã hội mình đang sống bằng khả năng kinh thiên và tư tưởng vượt thời đại; anh chàng mọt sách sẽ gánh chịu biết bao tai ương trên chốn giang hồ. Dù kết cục của họ khi bi, khi tráng nhưng nhìn chung họ là hiện thân của chính nghĩa trong một xã hội xô bồ.
Lê Công Vinh giã từ sự nghiệp quần đùi áo số chưa lâu và để lại phía sau lưng trang thành tích huy hoàng. Anh ngay tức thì tạo dấu ấn đậm nét tại tân binh của V-League là CLB TP.HCM. Bằng sự nhiệt tình, phóng khoáng nhưng không kém phần quyết đoán, Lê Công Vinh hứa hẹn sẽ mang đến một làn gió mới cho nền bóng đá Việt Nam trên cương vị lãnh đạo. Sự “khác biệt” ấy của cựu ngôi sao xứ Nghệ đặt ra câu hỏi là: con đường anh chọn sẽ đi theo hướng nào, và anh sẽ là anh hùng thay đổi thời thế hay chỉ là chàng học trò nói chuyện sách vở mà thôi?
Hiếm có một người Việt Nam nào vừa thôi không làm cầu thủ nữa đã có ngay chức quyền chủ tịch như Lê Công Vinh. Và cũng hiếm có vị quyền chủ tịch nào kiếm ngay cho CLB nguồn tài trợ khủng tới 60 tỷ. Bên cạnh đó, vị chủ tịch này còn quan tâm đến phòng thay đồ cầu thủ, nhà vệ sinh cho CĐV hay sẵn sàng hào phóng thưởng nóng dù đội nhà chưa thắng sau hai trận đầu.
Nghiêm túc mà nói, bóng đá Việt Nam đang cần những con người như vậy. Đã gần 20 năm lên chuyên nghiệp nhưng chúng ta vẫn đang quá ì ạch, lỗi thời và có dấu hiệu đi xuống. Nhìn đâu đâu từ CĐV, cầu thủ, trọng tài… người ta không khỏi ca thán cho một đất nước vốn cuồng nhiệt với bóng đá. Cuồng nhiệt là thế nhưng cách chúng ta cảm nhận, tiếp thu chẳng chuyên nghiệp chút nào. Không phải chúng ta không có những kế hoạch vĩ mô nhưng chính việc “đầu voi đuôi chuột” đã dẫn đến một hệ lụy là mọi kế hoạch đều chỉ làm nửa vời. Không những vậy, những gì mà thế giới chú trọng (phòng thay đồ, nhà vệ sinh, truyền thống CLB,…) thì bóng đá Việt Nam lại xem thường. Thế nên tại sao không hy vọng rằng Lê Công Vinh – một người may mắn được tiếp thu những điều tốt đẹp từ bóng đá Nhật Bản sẽ đặt viên gạch đầu tiên làm thay đổi bộ mặt bóng đá nước nhà?
Điều đó không dễ dàng gì khi mà chúng ta chưa có thói quen “học theo cái mới” và ở đâu đó vẫn còn căn bệnh “ghét người nổi tiếng”. Bởi dù Tây hay Ta đều tồn tại fan và anti-fan. Ngay cả một thiên tài như Messi hay tấm gương vượt khó siêu phàm kiểu Ronaldo còn có người ghét thì nói chi đến Lê Công Vinh. Và những người ghét anh sẽ cho rằng kiểu thưởng tiền kể cả… thua trận là mua lấy danh tiếng hay những hành động quan tâm CĐV, cầu thủ cũng chỉ là kiểu quan lớn về làng mà thôi. Như trong thế giới kiếm hiệp của Kim Dung, những anh chàng mọt sách luôn có tư tưởng và tấm lòng khoáng đạt, chan hòa nhưng thực tế tàn khốc bên ngoài có cho anh cơ hội thực hiện hoài bão của mình hay không? Quá khó ! Lê Công Vinh giờ cũng vậy. Nếu CLB TP.Hồ Chí Minh chẳng thể đứng vững và thành công mà thất bại như lứa trẻ của HAGL thì người ta lại có cơ hội bảo rằng anh chỉ biết làm theo sách vở mà thôi.
Kiều Phong dù là anh hùng cái thế nhưng phải chết bi tráng vì đất nước. Đoàn Dự tuy cuối cùng viên mãn nhưng cũng đã nếm trải nhiều gian nan bước đầu. Hy vọng rằng Lê Công Vinh sẽ là một Đoàn Dự giữa đời thường để bóng đá Việt Nam sẽ bước sang một chương khác tươi mới hơn.