Nếu một HLV nào đó ăn mừng chiến thắng (hoặc giải tỏa nỗi buồn thất bại) của đội nhà bằng việc “đáp” siêu xe vào một cửa hàng thời trang, gom hết những mẫu mới nhất cho lên container và chở về nhà, thì đó nhất định là Roberto Mancini.
Có người vì sang trọng mà nổi tiếng, có người nổi tiếng rồi mới sang trọng. Mancini có vẻ rắc rối hơn. Ông nổi tiếng vì sang trọng rồi lại nhờ sang trọng mà nổi tiếng thêm. Cho đến bây giờ các công ty kiểm toán quốc tế vẫn chưa tính được Mancini có bao nhiêu quần áo, giày dép và khăn choàng. Nhưng chắc chắn họ biết, những món đồ ấy không đắt cũng không rẻ, chỉ có điều không mua được ở đâu! Mà nếu có mua được cũng chẳng ai mặc đẹp như Mancini. Ông sang trọng là vậy.
Thậm chí người ta còn bảo, Mancini mà có một cái ngoáy tai nó cũng sang trọng lạ thường!
Nếu Guardiola chạy đến thành công, Mourinho vừa chạy vừa đi bộ, Alex Ferguson vừa đi bộ vừa đùa giỡn thì Mancini hoàn toàn ngược lại, ông ngồi đó và chờ thành công quỳ gối xin mình thu nhận. Chức vô địch Premier League mùa trước là một ví dụ.
Người ta nói, may mắn ở Mancini phát ra từ khuôn mặt trữ tình của ông. Thế nên, họa sỹ nào kịp vẽ lại chân dung Mancini trước và sau bàn thắng lịch sử của Aguero, hẳn gã sẽ nổi tiếng hơn Picasso và người mua thành bất tử. Khi Mancini ở bộ dạng xấu nhất ông vẫn đẹp lạ lùng, còn ở bộ dạng rạng rỡ nhất ông lạ lùng đẹp.
Manicini có khả năng biến những nhiệm vụ vĩ đại thành thử thách tầm thường, thử thách tầm thường thành chẳng có gì to tát (đôi khi ngược lại, ông làm cho những nhiệm vụ vĩ đại trở nên bất khả thi!). Cho đến giờ, thất bại của Mancini chỉ đếm trên đầu ngón tay (rất lâu sau mới chuyển sang đếm ngón chân) còn thành công thì nhất định phải đếm bằng cả ngón tay và ngón chân!
Có truyền thuyết kể rằng, vợ của Mancini - bà Federica một mình hạ gục ba tên trộm trong 1 phút 30 giây. Nhưng nếu Mancini đối diện với ba tên trộm ấy, chắc chắn ông sẽ mời họ tự nhiên lấy đồ, và dặn dò: ra về nhớ… lái xe an toàn. May mắn là chuyện này không xảy ra. Nói Mancini nhu nhược cũng được. Nói ông cầu toàn cũng chẳng sao. Những “đức tính” ấy có thể chả lợi gì cho Man City (thật đau lòng là nó đã như thế!), nhưng, có lợi cho vợ ông. Thế là ổn.
Nếu có điều gì đó tốt đẹp mà Mancini học được từ người Anh thì đó là tính bảo thủ. Ai thừa nhận mình làm sai cam đoan đó không phải Mancini. Nếu có ai tự khẳng định bản thân là “thiên tài” nhất định là HLV của Man City. Cho đến bây giờ những điều đó một nửa đúng miễn cưỡng còn một nửa sai nghiêm trọng.
Dù có như thế, Mancini vẫn “bị” tin tưởng một cách vô điều kiện. Ai cũng biết, Alex Ferguson có nghề tay trái là Giám đốc “nhà máy năng lượng kẹo cao su”. Ai cũng thừa nhận, Mourinho có một nghề khác là Nhà cung cấp vinh quang và vương miện (có khi khuyến mại thêm bóng tối và đồng thau). Họ luôn được tin tưởng như trên đời chẳng bao giờ có thứ gì gọi là nghi ngờ. Mancini cũng chẳng thua kém, HLV người Ý là cỗ máy sản xuất ra may mắn, và may mắn đem đến vinh quang. Đó cũng là một loại tài năng. Có Mancini, kẻ đen đủi nhất cũng trở nên may mắn, kẻ đang gặp vận may sẽ thay đổi được cả thế giới.
Sự nhu nhược, cầu toàn và ngây thơ trong Mancini bị phần lấp lánh của may mắn trùm lên, và tất cả bị che đậy bởi hào quang chiến thắng. Mancini đảm bảo sẽ không nồng nhiệt kí tặng những kẻ phát hiện ra điều đó. Và cũng không rảnh để giận dỗi những ai thiếu thiện cảm với mình. Vì ông luôn tin rằng, để tìm ra một người thứ hai có những yếu tố đó để bêu riếu phải đợi ngàn năm sau.
Có thể Mancini sẽ là người đầu tiên bị trục xuất ra khỏi nước Anh vì đẹp già, sang trọng, và quá may mắn. Cứ tin đi, ngày ấy không xa nữa đâu!
Tái bút: Nếu Roberto Mancini đọc được bài này trên Google translate, đảm bảo ông ta sẽ đá đểu người viết: Thế đấy, gã này may mắn là được viết bài vớ vẩn về tôi, và nhận nhuận bút. Còn tôi không may mắn như gã nghĩ, làm gì có ai không tài năng (chỉ nhờ may mắn) mà vô địch Serie A, Cúp QG Ý, Premier League và cúp QG Anh.
Có khi nó đúng là như vậy, Mancini ạ!
Có người vì sang trọng mà nổi tiếng, có người nổi tiếng rồi mới sang trọng. Mancini có vẻ rắc rối hơn. Ông nổi tiếng vì sang trọng rồi lại nhờ sang trọng mà nổi tiếng thêm. Cho đến bây giờ các công ty kiểm toán quốc tế vẫn chưa tính được Mancini có bao nhiêu quần áo, giày dép và khăn choàng. Nhưng chắc chắn họ biết, những món đồ ấy không đắt cũng không rẻ, chỉ có điều không mua được ở đâu! Mà nếu có mua được cũng chẳng ai mặc đẹp như Mancini. Ông sang trọng là vậy.
Thậm chí người ta còn bảo, Mancini mà có một cái ngoáy tai nó cũng sang trọng lạ thường!
![]() |
Mancini sẽ sớm rời Man City? |
Nếu Guardiola chạy đến thành công, Mourinho vừa chạy vừa đi bộ, Alex Ferguson vừa đi bộ vừa đùa giỡn thì Mancini hoàn toàn ngược lại, ông ngồi đó và chờ thành công quỳ gối xin mình thu nhận. Chức vô địch Premier League mùa trước là một ví dụ.
Người ta nói, may mắn ở Mancini phát ra từ khuôn mặt trữ tình của ông. Thế nên, họa sỹ nào kịp vẽ lại chân dung Mancini trước và sau bàn thắng lịch sử của Aguero, hẳn gã sẽ nổi tiếng hơn Picasso và người mua thành bất tử. Khi Mancini ở bộ dạng xấu nhất ông vẫn đẹp lạ lùng, còn ở bộ dạng rạng rỡ nhất ông lạ lùng đẹp.
Manicini có khả năng biến những nhiệm vụ vĩ đại thành thử thách tầm thường, thử thách tầm thường thành chẳng có gì to tát (đôi khi ngược lại, ông làm cho những nhiệm vụ vĩ đại trở nên bất khả thi!). Cho đến giờ, thất bại của Mancini chỉ đếm trên đầu ngón tay (rất lâu sau mới chuyển sang đếm ngón chân) còn thành công thì nhất định phải đếm bằng cả ngón tay và ngón chân!
Có truyền thuyết kể rằng, vợ của Mancini - bà Federica một mình hạ gục ba tên trộm trong 1 phút 30 giây. Nhưng nếu Mancini đối diện với ba tên trộm ấy, chắc chắn ông sẽ mời họ tự nhiên lấy đồ, và dặn dò: ra về nhớ… lái xe an toàn. May mắn là chuyện này không xảy ra. Nói Mancini nhu nhược cũng được. Nói ông cầu toàn cũng chẳng sao. Những “đức tính” ấy có thể chả lợi gì cho Man City (thật đau lòng là nó đã như thế!), nhưng, có lợi cho vợ ông. Thế là ổn.
Nếu có điều gì đó tốt đẹp mà Mancini học được từ người Anh thì đó là tính bảo thủ. Ai thừa nhận mình làm sai cam đoan đó không phải Mancini. Nếu có ai tự khẳng định bản thân là “thiên tài” nhất định là HLV của Man City. Cho đến bây giờ những điều đó một nửa đúng miễn cưỡng còn một nửa sai nghiêm trọng.
Dù có như thế, Mancini vẫn “bị” tin tưởng một cách vô điều kiện. Ai cũng biết, Alex Ferguson có nghề tay trái là Giám đốc “nhà máy năng lượng kẹo cao su”. Ai cũng thừa nhận, Mourinho có một nghề khác là Nhà cung cấp vinh quang và vương miện (có khi khuyến mại thêm bóng tối và đồng thau). Họ luôn được tin tưởng như trên đời chẳng bao giờ có thứ gì gọi là nghi ngờ. Mancini cũng chẳng thua kém, HLV người Ý là cỗ máy sản xuất ra may mắn, và may mắn đem đến vinh quang. Đó cũng là một loại tài năng. Có Mancini, kẻ đen đủi nhất cũng trở nên may mắn, kẻ đang gặp vận may sẽ thay đổi được cả thế giới.
Sự nhu nhược, cầu toàn và ngây thơ trong Mancini bị phần lấp lánh của may mắn trùm lên, và tất cả bị che đậy bởi hào quang chiến thắng. Mancini đảm bảo sẽ không nồng nhiệt kí tặng những kẻ phát hiện ra điều đó. Và cũng không rảnh để giận dỗi những ai thiếu thiện cảm với mình. Vì ông luôn tin rằng, để tìm ra một người thứ hai có những yếu tố đó để bêu riếu phải đợi ngàn năm sau.
Có thể Mancini sẽ là người đầu tiên bị trục xuất ra khỏi nước Anh vì đẹp già, sang trọng, và quá may mắn. Cứ tin đi, ngày ấy không xa nữa đâu!
Tái bút: Nếu Roberto Mancini đọc được bài này trên Google translate, đảm bảo ông ta sẽ đá đểu người viết: Thế đấy, gã này may mắn là được viết bài vớ vẩn về tôi, và nhận nhuận bút. Còn tôi không may mắn như gã nghĩ, làm gì có ai không tài năng (chỉ nhờ may mắn) mà vô địch Serie A, Cúp QG Ý, Premier League và cúp QG Anh.
Có khi nó đúng là như vậy, Mancini ạ!
Lờ Hờ Dờ |
00:00 30/11/-0001