
Dù giành chiến thắng tối thiểu 1-0 trước Nepal, màn trình diễn của đội tuyển Việt Nam đã bộc lộ một sự rời rạc đáng báo động và lối chơi thiếu chiều sâu, đặt ra nhiều câu hỏi cho HLV Kim Sang-sik. Theo phân tích, vấn đề lớn nhất không nằm ở kết quả, mà ở cách vận hành trận đấu thiếu kiểm soát và một màu của toàn đội.
Thay vì điều tiết nhịp độ một cách khoa học, các học trò của ông Kim chỉ vận hành theo một nhịp điệu duy nhất: dồn lên tấn công ào ạt.
Lối đá này tuy tạo ra sức ép nghẹt thở trong hiệp một nhưng lại trở thành con dao hai lưỡi. Khi các bài đánh biên và đột phá bị Nepal bắt bài, đội tuyển không có phương án thay đổi, dẫn đến việc tự bào mòn thể lực và suýt phải trả giá ở cuối trận trước đối thủ kém tới 62 bậc trên bảng xếp hạng FIFA.
Sự thiếu linh hoạt này cũng phơi bày khoảng trống lớn ở vai trò thủ lĩnh trên sân, một nỗi nhớ "Xuân Son" chưa thể khỏa lấp. Đội tuyển hiện tại không chỉ thiếu một chân sút biết cách tự tạo cơ hội, mà còn thiếu một bộ não có khả năng đưa ra quyết định thông minh trong vòng cấm, kết nối các đồng đội và tránh tình trạng "mạnh ai nấy đá".
Nguyên nhân sâu xa đến từ giai đoạn chuyển giao thế hệ đầy thách thức. Chuyên gia Đoàn Minh Xương chỉ ra rằng, trong khi các trụ cột lớn tuổi đã có dấu hiệu sa sút thì lứa cầu thủ trẻ lại chưa đủ chín chắn để gánh vác trọng trách. Sự chênh lệch về tư duy và trình độ giữa hai thế hệ tạo ra một tập thể thiếu ăn khớp.
Giờ đây, HLV Kim Sang-sik đứng trước một bài toán nan giải: kiên trì xây dựng lối chơi và đặt niềm tin vào các tài năng trẻ, hay chạy theo thành tích trước mắt để đáp ứng áp lực từ các giải đấu lớn sắp tới như AFF Cup 2026 và Asian Cup 2027?
Màn trình diễn rời rạc trước Nepal chính là lời cảnh báo đầu tiên, đòi hỏi một sự thay đổi cấp thiết nếu không muốn bóng đá Việt Nam đi vào lối mòn.