Cuộc chơi World Cup cần R10, mẫu cầu thủ mà xứ sương mù không thường xuyên sản sinh ra. Chưa kể trong suốt thời gian qua, HLV tuổi 66 chưa khi nào tiết kiệm lời khen với tiền đạo này, thậm chí sẵn sàng trao băng đội trưởng.
Nhưng hẳn nhiên là Rooney không phù hợp với sơ đồ như trước Đan Mạch và Hodgson buộc phải thay đổi. 4-4-1-1 (hoặc biến tấu thành 4-2-3-1) là một giải pháp hoàn hảo và nên được cân nhắc. Trong sơ đồ này, Rooney chơi phía sau Sturridge, giống như vẫn chơi phía sau Van Persie ở M.U.
Nó giúp cho ngôi sao “Quỷ đỏ” có một không gian thoải mái, giữ được vai trò trung tâm trong phát triển tấn công đồng thời đưa tiền đạo của Liverpool về vị trí mà anh ta tỏa sáng. Không chỉ vậy, cách vận hành cổ điển này còn khiến Hodgson phát huy được thế mạnh cực lớn của “Tam sư”.
Mỗi thế hệ tuyển Anh có một tiềm năng riêng, như Sven Goran Eriksson may mắn sở hữu vô số tài năng ở hàng tiền vệ (Beckham, Scholes, Gerrard, Lampard, Joe Cole), Terry Venables thì được làm việc với hàng tiền đạo mạnh mẽ (Alan Shearer, Sheringham, Les Ferdinand, Robbie Fowler).
Và hiện tại, không phải ai cũng được như Hodgson, có trong tay một loạt các cầu thủ chạy cánh tài năng. Sterling, Lallana, Chamberlain, Townsend (chưa kể Adam Johnson, Aaron Lennon) là những cầu thủ bao gồm cả tốc độ, kỹ thuật, khả năng ghi bàn.
Thực tế cũng chứng minh, “Tam sư” thích hợp nhất với 4-4-1-1, giống như chiến thắng ấn tượng trước Montenegro, trong đó Rooney, Sturridge và một cầu thủ chạy cánh (Townsend) đều ghi bàn.
Không phủ nhận quyết định theo đuổi “mô hình Liverpool” là sáng suốt. Tuy nhiên, tuyển Anh cũng có thế mạnh riêng. Vấn đề là Hodgson cần một chút linh hoạt và sáng tạo, thay vì lối áp dụng rập khuôn. Tây Ban Nha, Đức phát triển theo định hướng CLB nhưng khó có thể nói họ là Barca hay Bayern +.
Vì vậy, hãy cứ giữ Gerrard, Sturridge, Sterling, Henderson, Johnson trong đội hình nhưng cũng đừng quên tạo điều kiện cho Lallana, Townsend, Chamberlain và trên hết là Rooney.
Nhưng hẳn nhiên là Rooney không phù hợp với sơ đồ như trước Đan Mạch và Hodgson buộc phải thay đổi. 4-4-1-1 (hoặc biến tấu thành 4-2-3-1) là một giải pháp hoàn hảo và nên được cân nhắc. Trong sơ đồ này, Rooney chơi phía sau Sturridge, giống như vẫn chơi phía sau Van Persie ở M.U.
![]() |
Hodgson phải linh hoạt |
Nó giúp cho ngôi sao “Quỷ đỏ” có một không gian thoải mái, giữ được vai trò trung tâm trong phát triển tấn công đồng thời đưa tiền đạo của Liverpool về vị trí mà anh ta tỏa sáng. Không chỉ vậy, cách vận hành cổ điển này còn khiến Hodgson phát huy được thế mạnh cực lớn của “Tam sư”.
Mỗi thế hệ tuyển Anh có một tiềm năng riêng, như Sven Goran Eriksson may mắn sở hữu vô số tài năng ở hàng tiền vệ (Beckham, Scholes, Gerrard, Lampard, Joe Cole), Terry Venables thì được làm việc với hàng tiền đạo mạnh mẽ (Alan Shearer, Sheringham, Les Ferdinand, Robbie Fowler).
Và hiện tại, không phải ai cũng được như Hodgson, có trong tay một loạt các cầu thủ chạy cánh tài năng. Sterling, Lallana, Chamberlain, Townsend (chưa kể Adam Johnson, Aaron Lennon) là những cầu thủ bao gồm cả tốc độ, kỹ thuật, khả năng ghi bàn.
Thực tế cũng chứng minh, “Tam sư” thích hợp nhất với 4-4-1-1, giống như chiến thắng ấn tượng trước Montenegro, trong đó Rooney, Sturridge và một cầu thủ chạy cánh (Townsend) đều ghi bàn.
Không phủ nhận quyết định theo đuổi “mô hình Liverpool” là sáng suốt. Tuy nhiên, tuyển Anh cũng có thế mạnh riêng. Vấn đề là Hodgson cần một chút linh hoạt và sáng tạo, thay vì lối áp dụng rập khuôn. Tây Ban Nha, Đức phát triển theo định hướng CLB nhưng khó có thể nói họ là Barca hay Bayern +.
Vì vậy, hãy cứ giữ Gerrard, Sturridge, Sterling, Henderson, Johnson trong đội hình nhưng cũng đừng quên tạo điều kiện cho Lallana, Townsend, Chamberlain và trên hết là Rooney.
Vịnh Nghi |
00:00 30/11/-0001