![]() |
Tôi bắt đầu như thế để các bạn hiểu rằng: Hãy biết trân trọng những tài năng bóng đá mà bạn đang được chứng kiến ngày hôm nay bởi vì biết đâu giờ đây họ chói lòa nhưng chỉ ngay ngày mai thôi đã tắt lịm như những thiên tài bạc mệnh giống Guti, Deisler, Hargreaves… và giống Ivan de la Pena của tôi, của chúng ta.
Họ gọi anh là “Tiểu Phật” bởi mái đầu hói tới mức…trọc khi còn rất trẻ. Tôi đã đọc được ở đâu đó nói rằng anh nằm trong top những cầu thủ xuất sắc nhất lớn lên từ mái nhà La Masia vĩ đại, bên cạnh những Guillermo Amor, Albert Ferrer, Andres Iniesta, Leo Messi, Carles Puyol…Thế mới thấy nói anh là một tài năng cũng chẳng ngoa.
Ngay từ những năm tháng đôi mươi, Ivan de la Pena đã khiến cho tất cả phải trầm trồ. Chàng trai trẻ ấy cùng với “người ngoài hành tinh” Ronaldo lê máy chém đi khắp các nẻo đường. Họ tạo thành một bộ đôi giúp cho Barca gieo rắc nỗi khiếp đảm mà đỉnh cao là mùa bóng 1996/97 khi phòng truyền thống của đội bóng xứ Catalan được bổ sung thêm 3 danh hiệu : cúp Nhà Vua, cúp C2 và Siêu cúp Châu Âu. Người ta bắt đầu mơ về một siêu sao mới sẽ xuất hiện trên bầu trời thì Van Gaal tới với ánh nhìn sắc lạnh. Anh bị đẩy sang Lazio không thương tiếc trong công cuộc Hà Lan hóa đầy tham vọng của “Tulip thép”. Kể từ đấy một tài năng đã bị dìm chết, bị thảm sát mà chưa kịp lóe lên một cách toàn vẹn.
“Tiểu Phật” có đầy đủ mọi phẩm chất của nhà đạo diễn tài ba. Anh có thể làm được tất cả mọi thứ giống như Xavi đã từng nói : “một giống loài đặc biệt kỳ dị”. Với nhãn quan chiến thuật tuyệt vời, mỗi lần vung chân lên đối thủ thấy mùi chết chóc đã sặc sụa. Ở anh là sự tổng hòa mang dáng dấp của những đàn em hậu bối. Anh có thể kiểm soát, điều tiết trận đấu chẳng kém gì Xavi, cầm bóng xuyên phá lô cốt phòng ngự không hề thua Iniesta, phất bóng dài và sút xa trên tài cả Sneijder. Hội tụ tất cả nhưng rốt cuộc lại chẳng có gì.
Người nghệ sỹ ấy đã bị chấn thương đeo đuổi quá dai dẳng. Đội chân anh không thể bay lên khi những vết thương cũ chưa kịp liền sẹo thì nỗi đau mới đã ập đến. Ở Italia cũng thế và khi trở về đất mẹ Tây Ban Nha cũng vậy. Đôi khi người ta thấy anh tỏa sáng ở trận đấu trước nhưng ngày hôm sau “biến mất” trên sân cỏ và “dịch chuyển tức thời” vào phòng y tế với ngập tràn bông băng thuốc đỏ cùng những chiếc nạng. Đó là chuyện đã quá đỗi…bình thường. Người hâm mộ bắt đầu hô vang tên anh trên các khán đài và tự dằn lòng mình lại mà an ủi rằng anh sẽ sớm trở lại. Tất cả chỉ là huyễn hoặc. Qúa đẹp quá mong manh.
Nếu bóng đã chỉ đơn thuần là cuộc chơi mà mười một gã mặc quần đùi ra sân tranh nhau quả bóng thì làm sao có thể khiến bao con tim rung động đến như vậy. Vì sân cỏ là nơi hòa quyện của những cảm xúc mơ màng và được tạo nên từ những đôi chân mê mẩn như anh. Tôi xin nhắc lại rằng mình đã dùng từ “mê mẩn” khi nói về con người ấy. Có rất nhiều cầu thủ giỏi, thậm chí giỏi hơn anh, có nhiều huy chương lấp lánh trên cổ hơn anh gấp vài lần nhưng vừa giỏi vừa để lại cảm xúc cho mọi con tim yêu bóng đá thì chẳng nhiều đâu. Trong một đức tin mê muội nào đó về cái đẹp, Little Buddha đã trở thành nỗi ám ảnh không bao giờ dứt. Anh tài quá làm gì, trái bóng trong chân anh “ngoan” quá làm gì để rồi số phận ghen ghét mà đè nén xuống biết bao bất hạnh.
Thôi cứ tin rằng đó là số mệnh. Số mệnh của Ivan là như thế, tài năng ko kém cạnh ai mà lận đận cũng ít ai bằng. Nhưng có quá khắc nghiệt quá không khi nó chọn anh? Một người chưa bao giờ đi hết con đường của mình. Một người đáng lẽ ra phải trở thành huyền thoại xuất chúng của đất nước đấu bò. Một người mang trọn trong mình cái vẻ duy mỹ mà khắc khổ, đượm buồn mà mê hoặc.
Nơi mà ngôi sao băng đi qua, những gì còn lại chỉ là khoảng không vô định nhưng trong một góc khuất nào đấy của bầu trời đen kịt, hy vọng ai đó sẽ đặt lên môi anh một nụ cười…















