![]() |
Không khí tại sân Chi Lăng - Ảnh: Internet. |
Với tôi, hôm ấy đi xem “gà nhà” thi đấu lại có gì đó thật đặc biệt. Không hẳn vì lâu lắm rồi Đà Nẵng mới lại được đá trận “Siêu cúp”, cũng không phải vì háo hức xem chân giò Merlo đá thế nào sau bao nhiêu lời đồn đoán, chỉ đơn giản bởi hôm trước bố tôi xem tin tức có bảo: “Sân vận động trên khu Hòa Xuân sắp xây xong rồi đấy con. Chắc Đà Nẵng chỉ dùng sân Chi Lăng hết năm nay thôi”. Bất chợt tôi nghĩ: “Ơ! Nhanh vậy sao? Thôi thì thưởng thức được ngày nào quý ngày ấy”. Cứ thế tôi cùng một vài người bạn thân thiết hòa mình vào dòng người xếp rồng rắn để có một chỗ ngồi trong gần 20 vạn chỗ so với sức chứa của sân.
Tầng 3 khán đài A hôm ấy gió tốc lạnh khủng khiếp, dưới sân mưa phùn nhìn y hệt sương mù. Thời tiết làm gián đoạn các ý nghĩ của tôi và trong phút giây mọi thứ chợt chững lại ấy, vùng kí ức xưa cũ bất chợt ùa về. Vùng kí ức của hơn 10 năm về trước, cái thời mà ở sân, khán đài A chưa có mái che, ghế dành cho khán giả cũng chỉ là những bục bê tông…
Cái quá khứ ấy là bức ảnh trắng đen, nó chẳng in hình đội Đà Nẵng mà hiện lên một Văn Quyến khéo léo vượt qua hàng loạt cầu thủ Trung Quốc rồi cứa lòng vào góc xa trong tiếng vỡ òa của hàng vạn khán giả có mặt trên sân. Cũng cần nói thêm, có lẽ trên toàn quốc không có sân vận động nào tần suất kín chỗ lại lớn như ở khán đài B sân Chi Lăng. Đó là khu vực không có mái che nhưng lại là nơi máu lửa nhất bất chấp thời tiết mưa hay nắng. Ai muốn biết chảo lửa Chi Lăng nóng đến độ nào xin mời hãy đến nơi ấy và bạn sẽ bắt gặp một lễ hội bóng đá thật sự. Cứ thế tôi lớn lên cùng sân Chi Lăng, cùng người hùng Văn Quyến và cùng một Việt Nam quật khởi ở giải U16 châu Á năm 2000…
Sân Chi Lăng trong kí ức của tôi là những phòng làm việc cũ kĩ với những mảng tường phủ rêu phong nhìn ra con phố Ngô Gia Tự, là những quán cà phê con cóc mọc san sát hai bên lề đường, là khu nhà ổ chuột cách sân chỉ mấy trăm mét.
Sân Chi Lăng với tôi có người bố thân thương cứ đến chiều thứ bảy hoặc chủ nhật lại dắt tôi đến sân, sẵn sàng đứng mặc cả để có một cái vé tốt và khi cần ông sẵn sàng cõng tôi trên lưng để chen chúc nhau đi qua một cánh cổng đến nỗi đánh rơi cả đôi giày.
Cái sân ấy là nơi “nối vòng tay lớn”, bởi không ai chia màu da, không ai chia giọng nói, tất cả anh chị em đều là người một nhà, cùng chung vui sau mỗi bàn thắng của đội nhà và cùng chia sẻ nỗi buồn mỗi khi họ bại trận. Đó cũng là nơi con người ta sống thực nhất, yêu ra yêu mà ghét cũng ra ghét. Bởi ta có thể ôm chầm lấy những người không quen biết, nhẩy cẩng lên sau mỗi bàn thắng và cũng có thể tức giận đòi “chặt chân” ai đó đã bỏ lỡ những pha làm bàn mười mươi.
Sân Chi Lăng trong tôi cũng là nơi an toàn nhất nếu so với những sân Lạch Tray hay sân Vinh. Ở đây tuyệt nhiên không có pháo sáng. Cổ động viên đội khách được tiếp đón một cách lịch sự, thường thì họ sẽ được bố trí ngồi hẳn ở khán đài C. Mà lâu lắm rồi theo trí nhớ của tôi thì Đà Nẵng chưa bao giờ bị treo sân. Âu cũng lấy đó làm vinh dự!
Theo dòng thời gian, sân cũng dần hiện đại hơn, nhưng nó hãy cứ cũ kĩ trong tâm trí tôi. Cái thời mà khi muốn đi vệ sinh tôi phải đem theo vài tờ báo và tìm một góc thật kín!
Trở lại với trận đấu đang diễn ra, những ai có mặt ở trên sân mới cảm thấy rõ vai trò quan trọng của các cầu thủ số 12. Mỗi đợt lên bóng của đội nhà luôn đi kèm với những tiếng trống thúc quân đầy khí thế. Có lẽ vì vậy mà chỉ chưa đầy 5 phút đầu trận, SHB Đà Nẵng đã có bàn thắng mở tỉ số trước Sài Gòn Xuân Thành. Rồi khi Merlo ghi bàn thắng thứ hai, cả sân vận động đồng thanh hô to “Merlo! Merlo” lúc ấy bạn mới hiểu hết sự khác biệt giữa xem bóng đá trên tivi và ở sân vận động khác nhau như thế nào. Không đơn thuần là bỏ tiền để được giải trí mà đấy còn là cách để gửi những thông điệp yêu thương đến những người ta yêu quý. Nhìn cái cách mà Merlo lấy hai tay vẫy liên tục với ngụ ý: “Cổ vũ sôi động lên nữa mọi người!” ta sẽ vì sao FIFA đặt ra luật bàn thắng trên sân khách.
Hôm ấy SHB Đà Nẵng chơi thật tốt và chiến thắng giòn giã với tỉ số 4-0. Sân Chi Lăng vui như mở hội. Bước ra khỏi sân, mặt ai cũng như mới nhận được lì xì đầu năm. Với tôi, sân Chi Lăng là thế, luôn là nơi những trái tim yêu môn túc cầu đến đấy để xem, để nghe và để tận hưởng những gì tuyệt vời nhất mà bóng đá mang lại vào mỗi dịp cuối tuần.
Hôm nay, tôi có việc phải tạt ngang qua đường Ngô Gia Tự. Tấm bảng đen dùng để ghi lịch thi đấu hãy còn đấy nhưng những căn phòng làm việc cũ kĩ nơi khán đài B kia đã được người ta dỡ đi rồi. Sắp tới SHB Đà Nẵng sẽ có “nhà mới”- một căn nhà lộng lẫy hơn, nguy nga hơn và hiện đại hơn với sức chứa lên đến 40 vạn khán giả. Mừng một tí, tiếc cũng một tí. Thôi thì hãy yêu khi ta còn nhau!
(Bạn đọc: Đỗ Quốc Phi)
|
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.
Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.
Trân trọng,
Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam
00:00 30/11/-0001