Một ngày trước trận chung kết Cúp QG: Khi Văn Sỹ đối đầu với Huỳnh Đức

14:54 Thứ tư 04/09/2013

Cả hai được đều là thành viên của thế hệ vàng số 1 của bóng đá Việt Nam khi cùng góp mặt trong đội hình giành HCB lịch sử SEA Games 1995. Ngày mai, họ sẽ đối đầu nhau trong một cuộc đấu mà người thắng sẽ không bị rơi vào cảnh trắng tay trong mùa giải 2013

Bài viết cung cấp độc quyền bởi




 

Cùng là cảnh tha hương

Cả Lê Huỳnh Đức và Nguyễn Văn Sỹ đều có một cuộc tha hương. Đức bỏ bóng đá Sài thành, cái nôi nuôi dưỡng anh để về với thành phố bên bờ sông Hàn trước khi lên ngồi lên chiếc ghế nóng của SHB Đà Nẵng. Cuộc ra đi năm 2002 của Huỳnh Đức khiến báo giới lúc đó tốn nhiều giấy mực. Nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa có một lời giải nào thấu đáo về nguyên nhân dẫn tới việc Huỳnh Đức đứt duyên với bóng đá TP.HCM.

Chỉ biết rằng ngày ấy, Huỳnh Đức là một tượng đài của bóng đá Sài thành và có nhiều cơ hội để theo đuổi nghiệp cầm quân nếu giải nghệ. Nhưng Huỳnh Đức lại chọn nơi giải nghệ ở mảnh đất miền Trung. Khi Huỳnh Đức quyết định tha hương, hàng loạt những “đàn em” của anh ở Ngân hàng Đông Á (tiền thân là Công an TP.HCM) sau đó cũng nối gót, khăn gói lên đường tha hương. Đó là những Liêm Thanh, Chí Cường, rồi Thành Thông, Hoàng Vương đến Quang Thanh, Công Minh, Ngọc Thanh… Cuộc ra đi đó cũng là một trong những lý do khiến Ngân hàng Đông Á phải giải thể.

Nguyễn Văn Sỹ, một tượng đài của bóng đá Nam Định cũng phải khăn gói tha hương với nỗi ức nghẹn chẳng dễ gì chia sẻ. Văn Sỹ nhiều lần thổ lộ ước muốn được gắn bó với quê hương và đã ngồi vào ghế HLV phó. Thế nhưng năm 2008, khi Văn Sỹ có tên trong trận đấu tôn vinh “thế hệ Vàng” với các cựu tuyển thủ Pháp ở TP.HCM, CLB Nam Định nhất quyết không cho Văn Sỹ tham dự. Văn Sỹ sau đó lên đường rồi đi... luôn. Văn Sỹ ra đi với hai bàn tay trắng, lại phải mang theo cả mẹ già và con dại, khởi nghiệp cầm quân bên đất Ninh Bình bằng đội bóng hạng Nhất, trong khi đó Nam Định thời điểm đó vẫn đang là lò đào tạo bóng đá trứ danh của đất Bắc.

Huỳnh Đức là cái tên thành công nhất và ghế nóng của anh ở SHB Đà Nẵng gần như là một thứ không thể lung lay.

Ở hai đầu đất nước, Văn Sỹ và Huỳnh Đức đều mang phận tha hương khi dựng nghiệp với chiếc la bàn chiến thuật.

Sao Huỳnh Đức thành, Văn Sỹ lận đận?

Khi về Đà Nẵng, Huỳnh Đức được nhận rất nhiều đặc cách. Từ một vị trí chính thức trong đội hình, đến lương bổng (Huỳnh Đức từng là cầu thủ nội hưởng lương cao nhất V-League 2004, với không dưới 30 triệu đồng/tháng), nhà cửa, đất đai. Vì thế sau này hỏi lại Huỳnh Đức, anh có gì để tiếc khi rời TP.HCM? Đức lắc đầu quả quyết: Không!

Huỳnh Đức lên hương, sau khi Đà Nẵng được chuyển giao cho Ngân hàng SHB cùng chiếc ghế cơ trưởng. Năm 2009, Huỳnh Đức dẫn dắt đội bóng sông Hàn giành chức vô địch V-League đầy thuyết phục và khiến người dân Đà thành nức lòng. Đến 2012, SHB Đà Nẵng của Huỳnh Đức lại giành ngôi vị cao nhất của bóng đá Việt Nam ngay trên sân Ninh Bình dù chiến tích này không ngây ngất như 3 năm về trước.

Chừng đó đủ nói nên rằng, HLV Huỳnh Đức xuôi chèo mát mát thế nào. So với những đồng nghiệp cùng thế hệ, Huỳnh Đức là cái tên thành công nhất và ghế nóng của anh ở SHB Đà Nẵng gần như là một thứ không thể lung lay.

Trái lại ở V.Ninh Bình, Sỹ “toát” phải trải qua những cơn lận đận. Văn Sỹ đưa Ninh Bình vô địch giải hạng Nhất, lần đầu góp mặt ở V-League năm 2009. Tuy nhiên, không lâu sau Văn Sỹ mất ghế rồi dạt về Hà Tĩnh với bầu Thụy. Không quen phong thổ, quân thì mạnh mà không có tiếng nói chung, Văn Sỹ lại bị xem là kẻ thất bại khi Hà Tĩnh không thể lên hạng Nhất.

Văn Sỹ đi, V. Ninh Bình dù đã mời Tavares, Robert Lim, rồi Lê Thụy Hải, cũng không tránh khỏi cảnh ngấp nghé xuống hạng. Cực chẳng đã, cuối năm 2010, bầu Trường mời lại Văn Sỹ và Ninh Bình sau đó có cú bứt phá ngoạn mục ở cuối V-League 2011, rồi kết thúc giải ở vị trí thứ 4.

Vậy mà Văn Sỹ vẫn không tránh khỏi cảnh bị V.Ninh Bình “trảm” lần 3. Đó là lần sau khi quân của Văn Sỹ thua tan nát quân của Huỳnh Đức 0-4. Mùa bóng đó, V.Ninh Bình đặt tham vọng lớn. Tuy có nhiều ngôi sao nhưng họ vẫn chưa là tập thể mạnh và sự thiếu gắn kết ấy, Văn Sỹ phải hứng hết. Dẫu vậy, việc “trảm” Văn Sỹ lại cho thấy, đội bóng cố đô dường như thiếu một chữ tình và sự kiên nhẫn với những người mà lẽ ra họ phải tin tưởng như Văn Sỹ. Ba mùa bóng cống hiến cho V.Ninh Bình, mùa nào Văn Sỹ cũng đau, không phải vì bị “cướp ghế” mà đau vì cách người ta hành xử với mình.

Ba mùa bóng cống hiến cho V.Ninh Bình, mùa nào Văn Sỹ cũng đau.

V-League 2013, khi SHB Đà Nẵng của Huỳnh Đức giành ngôi á quân, thì V.Ninh Bình của Văn Sỹ có lúc phải vật lộn để trụ hạng, tới mức bầu Trường phải phá két hô thưởng để cứu đội bóng.

Pháp trị và đức trị

Huỳnh Đức thành công nhờ “bàn tay thép” hay vẫn gọi là quản quân theo pháp trị. Con người Huỳnh Đức vô cùng cứng rắng và không có chuyện cầu thủ “bật” ông. Dẫn chứng mới nhất là án kỷ luật Huỳnh Đức dành cho Phan Thanh Hưng, một tiền vệ số má ở đội bóng sông Hàn. Hưng “vịt” đã bị những chuyện ngoài lề làm mất tinh thần, đã thế lại có thói gân cổ cãi Huỳnh Đức, hậu quả, Phan Thanh Hưng phải xuống đội trẻ và bây giờ anh đã gần như mất dấu khi không nghe lời Huỳnh Đức mà tu tỉnh.

Còn ở V.Ninh Bình, Văn Sỹ vẫn là một ông thầy biết mình, biết người và vô cùng cầu thị. Mùa bóng 2013, V.Ninh Bình khốn khó nhưng cũng vì thương Văn Sỹ mà đám học trò cắn răng thi đấu dù một thời gian dài không có lương, có thưởng. Xét về điểm này, Văn Sỹ là bậc thầy trong việc đắc nhân tâm, thổi vào học trò sự khát khao thi đấu, ý thức nghề nghiệp.

Có điều, một mình Văn Sỹ không thể trở thành lực đỡ cho con tàu V.Ninh Bình đang mất phanh khỏi lao xuống dốc. V.Ninh Binh ở gần đáy bảng xếp hạng, dù ai cũng biết, Văn Sỹ vẫn còn đầy sự tự trọng nghề nghiệp.

Mục tiêu của V.Ninh Bình lúc này là giành chiếc Cúp Quốc gia, danh hiệu mà bầu Trường treo thưởng tới 3 tỷ. Nhưng khốn cho đội bóng cố đô Hoa Lư khi họ phải chơi trận chung kết trên sân Chi Lăng của SHB Đà Nẵng. Liệu Văn Sỹ có vượt qua Huỳnh Đức?
Nhật Nam | 00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục