
Bruno Fernandes và các đồng đội vẫn chưa thể giành 3 điểm đầu tiên ở mùa giải mới.
Vấn đề rõ ràng và dễ thấy nhất trong màn trình diễn của Quỷ Đỏ chính là sự phung phí cơ hội một cách khó tin. Hành quân đến sân của Fulham với quyết tâm giành trọn 3 điểm, Man Utd đã tạo ra đủ tình huống để có thể định đoạt trận đấu ngay trong hiệp một. Thế nhưng, sự vô duyên của các chân sút đã trở thành một điệp khúc quen thuộc. Matheus Cunha có cơ hội vàng để mở tỷ số nhưng lại đưa bóng tìm đến cột dọc trong sự tiếc nuối. Đỉnh điểm của sự thất vọng đến ở phút 37, khi đội trưởng Bruno Fernandes, người thường được tin tưởng nhất, lại thực hiện một trong những cú sút phạt đền tệ hại nhất sự nghiệp, đưa bóng đi vọt xà trong sự ngỡ ngàng của tất cả. Việc bỏ lỡ những cơ hội mười mươi như vậy không chỉ cho thấy sự thiếu sắc bén, mà còn gieo rắc một tâm lý nặng nề, khiến Man Utd không thể bứt lên ở thời điểm quan trọng nhất.
Đi sâu hơn vào nguyên nhân của sự bế tắc, người ta không thể không đặt câu hỏi về những quyết định nhân sự của HLV Ruben Amorim. Việc ông tiếp tục đặt niềm tin vào Mason Mount, một cầu thủ đã vật lộn với chấn thương và sa sút phong độ suốt hai mùa giải, thay vì trao cơ hội cho tân binh đắt giá Benjamin Sesko ngay từ đầu, là một sự kiên nhẫn đầy mạo hiểm. Lời giải thích rằng tiền đạo người Slovenia chưa hoàn toàn hòa nhập không thể khỏa lấp một thực tế rằng hàng công Man Utd đã thiếu đi một "số 9" thực thụ, một điểm đến cuối cùng trong vòng cấm. Sự thiếu vắng một trung phong cắm khiến các đợt tấn công của họ trở nên thiếu tính đột biến và dễ bị bắt bài, cho đến khi Sesko được tung vào sân.
Sự lấn cấn trong khâu lựa chọn nhân sự còn thể hiện ở vị trí thủ môn. Bất chấp sai lầm tai hại trong trận thua Arsenal, Altay Bayindir vẫn được bắt chính. Dù thủ thành người Thổ Nhĩ Kỳ đã có những pha cứu thua xuất sắc, nhưng sự lúng túng và thiếu chắc chắn trong các tình huống phạt góc của Fulham lại gieo rắc một cảm giác bất an thường trực. Đối thủ liên tục khai thác điểm yếu này, và việc Man Utd đang tiến gần đến thỏa thuận với thủ môn Senne Lammens càng làm dấy lên nghi ngờ về tương lai của cả Bayindir lẫn Andre Onana. Sự ổn định trong khung gỗ là nền tảng của mọi đội bóng lớn, và rõ ràng đây là điều mà Man Utd của Amorim vẫn đang thiếu.

HLV Amorim vẫn đang loay hoay với những kết quả không tốt của Man Utd.
Ngay cả khi có được bàn thắng vượt lên dẫn trước nhờ khoảnh khắc lóe sáng và có phần may mắn của Leny Yoro, Man Utd cũng không thể hiện được bản lĩnh của một đội bóng lớn. Họ không thể kết liễu trận đấu, không thể áp đặt thế trận để bảo toàn thành quả. Và rồi điều gì đến cũng phải đến. Bàn gỡ hòa của Emile Smith Rowe, đến từ ngay cú chạm bóng đầu tiên sau khi vào sân, là một đòn trừng phạt cho sự hớ hênh và thiếu tập trung của hàng thủ. Nó cho thấy khả năng quản lý trận đấu của Quỷ Đỏ vẫn còn là một dấu hỏi lớn.
Tuy nhiên, vấn đề sâu xa và mang tính hệ thống nhất lại nằm ở trung tâm hàng tiền vệ. Trong những phút cuối trận, tuyến giữa của Man Utd hoàn toàn bị đối phương lấn lướt, dễ dàng bị xuyên thủng và không thể cung cấp bóng cho hàng công. Khi các tiền đạo như Cunha, Sesko gần như "đói bóng", mọi nỗ lực tấn công đều trở nên vô nghĩa. Công cuộc tái thiết của Man Utd được cho là sẽ bắt đầu từ tuyến giữa, nhưng khi những mục tiêu quan trọng như Carlos Baleba hay Adam Wharton đều đã vuột khỏi tầm tay, người hâm mộ có quyền lo lắng. Nếu không có một "trái tim" mới, một tiền vệ trung tâm đẳng cấp để điều tiết và kiểm soát trận đấu, cỗ máy của Ruben Amorim sẽ khó lòng vận hành trơn tru.
Tóm lại, trận hòa 1-1 trước Fulham không đơn thuần là một kết quả gây thất vọng. Nó là một bài kiểm tra mà Man Utd đã không thể vượt qua, vạch trần những yếu kém từ khả năng dứt điểm, chiến thuật nhân sự, bản lĩnh thi đấu cho đến nền tảng cấu trúc đội hình. Một điểm tại Craven Cottage có thể chấp nhận được, nhưng những vấn đề mà nó bộc lộ thì không. HLV Ruben Amorim và các học trò còn rất nhiều việc phải làm nếu muốn biến những màn trình diễn hứa hẹn thành kết quả cụ thể và đưa Man Utd trở lại vị thế vốn có.