Cristiano Ronaldo: Anh đâu phải thiên tài

17:13 Chủ nhật 09/12/2012

Được biết đến như một trong những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới, nhưng Ronaldo khác rất nhiều so với những cầu thủ đỉnh cao khác ngự trị ở những thời kỳ của họ. Thương hiệu “CR7” được nhắc đến bởi sự ồn ào, thích khẳng định bản thân của cầu thủ người Bồ Đào Nha, nhưng nó sẽ chẳng được ghi nhớ và lan rộng dễ dàng nếu anh không đủ đặc biệt để xứng đáng với sự ồn ào đó. Anh đặc biệt không phải vì anh là một thiên tài, mà vì anh không phải một thiên tài.

Điểm xuất phát

Không thể nói Ronaldo chỉ là một cầu thủ hạng trung, nhưng anh bắt đầu từ đâu thì ai cũng rõ. Từ 2003 đến 2012, thấm thoát đã gần 10 năm từ ngày chàng trai mảnh khảnh 18 tuổi tới MU với mức giá 12 triệu bảng. Khi Sir Alex có thêm Nani cũng từ Sporting Lisbon, bộ đôi người Bồ Đào Nha được đánh giá không chênh lệc nhau là mấy. Lúc bấy giờ những cầu thủ như Ronaldo và Nani đã có thể coi là hiện tượng, lối đá đẹp mắt và hiệu quả của họ là một nét mới của Premier League. Tuy nhiên không thiếu lắm những tài năng ở độ tuổi tương đương, và có lẽ chẳng mấy ai nghĩ Ronaldo thích diễn trò với bóng khi ấy lại trở thành người đoạt Quả Bóng Vàng không lâu sau đó.

Sự màu mè làm người ta thích thú theo kiểu… xem xiếc, nhưng độ “dị” của Ronaldo không thể sánh bằng Ronaldinho thời điểm đó, những động tác của anh nhìn chung là có hạn và là kết quả tập luyện thay vì có tính ngẫu hứng cao. Phong cách bề ngoài “hoa hoét”, cái bóng của “người cùng tên” Rô béo cũng là những cản trở để hình ảnh của Ronaldo giống với một siêu sao hàng đầu. Ở MU lúc ấy, người đồng trang lứa là Rooney còn đình đám hơn, nhiều đồng đội thi đấu ổn định, chín chắn hơn, và nếu Sir Alex không đưa Ronaldo về Anh thì có lẽ cũng không quá nhiều người biết đến cái tên đó. Xuất phát điểm, tiếng tăm, sức hút của anh thua xa Neymar của hiện tại, người đã được định những mức giá trên trời trước khi bước sang tuổi 20.

Ronaldo thời còn phát áo MU. Ảnh: Internet

Không được “sinh ra” trong một đội bóng mạnh, con đường đi lên của Ronaldo đòi hỏi nhiều mồ hôi và nước mắt. Để có những bước nhảy từ Sporting sang MU, rồi từ MU sang Real với giá trị 80 triệu bảng, anh đã nỗ lực không ngừng. Sự lột xác của anh đã bỏ lại “người anh em” Nani ở phía sau. Trong khi Ronaldo chăm chút từng cú đá phạt, cố gắng chạy nhanh hơn tất cả, sút tốt cả hai chân, rèn luyện cơ bắp để biến thành một biểu tượng thể thao mang tên CR7, thì Nani bây giờ đang “chết dần” trong cái bóng để lại của người đồng hương. Đó là sự khác biệt lớn lao đến từ cách con người bứt lên khỏi vị trí đầu tiên của mình.

Một Ronaldo bình thường

Ronaldo khác với những Ronaldinho, Ronaldo béo, Zidane, Messi chơi bóng nhẹ nhàng đầy cảm hứng, điều khiển trái bóng theo cách của riêng họ, gần như không phải nghĩ. Là một người bình thường hơn, Ronaldo luôn phải để ý, hoàn thiện những điều nhỏ nhặt nhất cho mỗi động tác nếu muốn thành công, chính nó đã trui rèn nên tính tỉ mỉ mà anh thể hiện cả với bề ngoài của mình. Nói cách khác, Ronaldo không thuộc kiểu cầu thủ làm người ta phải tôn sùng bởi những tố chất tự nhiên, không phải đứa trẻ biết đọc chữ từ lúc lên ba, cũng không phải Newton trong môn Vật lí, anh chỉ là một con người có tài như bao nhiêu người khác, nhưng đã lao động miệt mài hơn tất cả. Nếu không thường xuyên đến sớm nhất và về muộn nhất, nếu không giam mình trong phòng tập mà chỉ múa may trong thân hình èo uột của một chàng trai mới lớn, Ronaldo sẽ chẳng có hôm nay.

Những người thích anh hầu hết là những người theo dõi từng bước đi của anh, chứng kiến từng ngày anh tiến bộ, chứ không phải họ mở ti vi lên, thấy một cầu thủ đá hay được tung hô trên báo chí và “nhảy vào” yêu mến. Thành thật mà nói, nếu Zidane giống như một nghệ sĩ hào hoa trên sân cỏ, Ronaldinho là ảo thuật gia với bóng, Messi là Maradona 2.0, hay Pirlo nhà thơ, Ibra khổng lồ mà tinh tế, thì Ronaldo chỉ hay được nhớ đến bởi sức vóc và tốc độ, cái mà có những người bằng hoặc hơn anh. Về kỹ năng lừa bóng, anh không quá giỏi khi “ít bài” mà lại không thể chơi ngẫu hứng, nên chuyện không thể rê bóng qua 3, 4 người đều như vắt sữa là dễ hiểu. Về chạy nhanh, những Bale, Walcott trông nhẹ nhõm, bản năng hơn nhiều. Anh bình thường thôi nên phải tập trung vào hiệu quả, vào giản đơn, nhanh gọn, tập trung 100% sức lực vào từng pha xử lý nên luôn có nét gân guốc, người ghét thì gọi là “hùng hục”. Cái ngẫu hứng nếu có cũng không nằm ngoài tiêu chuẩn ấy, như “tiện” thì đánh gót ghi bàn, chỉ có vậy.

Khả năng phối hợp của Ronaldo tốt nhưng không phải xuất chúng, anh chỉ dùng các kỹ năng đã luyện rèn để hoàn hảo hóa thành thật nhiều bàn thắng. Ronaldo tham lam, nhưng anh luôn muốn dẫn đầu nên mới vậy, nếu từ bỏ điều đó anh sẽ mất luôn lẽ sống của mình, thứ đã giúp anh trở thành thần tượng của nhiều người trên thế giới. Rất nhiều người bình thường sẽ nhìn anh mà vững tin hơn trên con đường mình chọn, rằng cuộc sống sẽ đền đáp cho những ai nỗ lực hết mình, và chúng ta không bao giờ khám phá được giới hạn thật sự của bản thân nếu không từng ngày cố gắng.

Ronaldo không phải thiên tài bẩm sinh, nhưng nói ai luyện tập cũng được như anh thì không đúng. Đơn giản vì nhiều người có tài, nhiều người có khao khát, ước mơ, nhưng dám nói dám làm, dám sống với nó, chiến đấu vì nó như thể ngày mai phải chết theo cách của Ronaldo thì liệu rằng được mấy? Người ta quan niệm đội bóng là quan trọng nhất, Ronaldo quan niệm cầu thủ mạnh thì đội bóng mạnh. Người ta nói phải khiêm tốn, Ronaldo nói tôi thích và xứng đáng với Quả Bóng Vàng. Đúng rồi, thích thì nhiều người, nhưng quyết tâm đạt đến và chẳng ngại nói ra thì liệu có mấy ai? Có mấy người khiêm tốn hiến máu 6 tháng 1 lần như anh? khó nói lắm. CR7 là thế đấy, chưa bao giờ thấy ai gọi anh là thiên tài bóng đá, nhưng anh đã giành QBV một lần và vẫn đang là bản hợp đồng đắt giá nhất trong lịch sử. Nhưng những điều ấy cũng không phải lý do người ta yêu anh nhiều như thế. CR7 là CR7, thế thôi!

Mạnh Quang | 00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục