Có lẽ, đối với nhiều người, danh hiệu Premier League ở mùa giải năm nay của Chelsea đang mang đến cho họ sự sung sướng và niềm hân hoan đến tột độ, nhưng đối với riêng tôi, khoảnh khắc tận hưởng vinh quang lại khiến tôi lo sợ.
Danh hiệu, đó là một điều gì đó rất thiêng liêng mà bất kỳ ai cũng mong muốn và khao khát có được. Có những kẻ chỉ biết sử dụng bản năng của mình, sinh tồn và chiến đấu chỉ để tận hưởng cảm giác của nhà vô địch một lần trong đời nhưng cũng có những con người sẵn sàng hy sinh cả tuổi thanh xuân của mình chỉ vì tình yêu dành cho những điều giản dị hơn rất nhiều.
![]() |
Ở mùa giải năm nay của Chelsea đang mang đến cho NHM sự sung sướng và niềm hân hoan đến tột độ. Ảnh: Internet. |
Bạn có thấy Gerrard không? 15 năm khoác lên mình sắc đỏ của Liverpool, chiến đấu không biết mệt mỏi nhưng trong suốt 15 năm ấy, chưa một lần trong đời anh được cùng đồng đội nâng cao chiếc cup vô địch Premier League.
Thế mà trong suốt 15 năm ròng rã, người Liverpool vẫn luôn hô vang tên của Gerrard và biến anh trở thành một tượng đài bất diệt. Đối với họ, mỗi ngày được nhìn thấy con người này thi đấu trên sân là một ngày họ được tận hưởng cảm xúc của những nhà vô địch, vì họ tự hào vì có được một biểu tượng sống của bóng đá thế giới.
Nói đến đây có lẽ các bạn cũng hiểu được những suy nghĩ trong lòng tôi rồi đúng không? Phải, các bạn có thể mô tả lại cảm giác khi phải nói lời chia tay với Drogba cách đây hai năm trước không? Đau lắm chứ! Một con người mà từng dấu chân đã hằn sâu trên những thảm cỏ xanh ở Stamford Bridge, một hình bóng đã in đậm trong tâm trí của các True Blues, chợt một ngày bỗng nói lời ra đi sau khi đã cùng Chelsea gặt hái được vinh quang, thử hỏi sao mà không đau cho được.
Chúng ta quá hiểu cái quy luật nghiệt ngã của bóng đá nhưng sẽ chẳng bao giờ ngăn được thứ cảm xúc mãnh liệt đang chảy trong người nhỉ? Vì thế mới có những giọt nước mắt dành cho Lampard khi anh nói lời ra đi. Nếu có thể, nhiều người sẵn sàng đánh đổi vài ba chiếc cup, vài ba danh hiệu của Chelsea để có thể giữ anh ở lại. Đau đớn làm sao, không một ai đủ sức để làm được điều đó cả!
Giờ đây, tôi muốn nói rằng, Chelsea đang sắp sửa nói lời chia tay với một con người mà theo tôi, những dấu ấn của anh còn sâu đậm hơn cả Terry hay Lampard, đó là Petr Cech, người chiến binh đã từng bất chấp cả sinh mạng để bảo toàn những thành quả cho Chelsea.
![]() |
Petr Cech, người chiến binh đã từng bất chấp cả sinh mạng để bảo toàn những thành quả cho Chelsea. Ảnh: Internet. |
Tôi đang nghĩ đến cảnh vài tuần nữa, sau khoảnh khắc Chelsea chính thức đứng trên bục cao nhất của nước Anh và nâng cao chiếc cup vô địch Premier League lần thứ năm trong lịch sử, Petr Cech sẽ đi đến khán đài và tri ân từng người hâm mộ tại Stamford Bridge, giống như cách mà Drogba hay Ashley Cole đã từng làm trước khi ra đi.
Sẽ là những giọt nước mắt nuối tiếc của người ra đi và kẻ ở lại. Bầu không khí của sự chia ly sẽ bao kín cả bầu trường Stamford Bridge và một lần nữa, một huyền thoại, một người hùng, một công thần đã không còn được nhìn thấy ở đây nữa. Những giọt nước mắt sẽ rơi xuống khi người Chelsea biết rằng, quy luật đau đớn của bóng đá đang cướp đi của họ những con người yêu tú nhất, những con người còn đáng quý hơn cả những danh hiệu mà họ từng có trước đây.
Tôi ước gì mình chỉ mới xem bóng đá ngày hôm quá để có thể tận hưởng cảm giác được yêu các anh lần đầu tiên, để không phải chịu đựng nỗi đau chia ly, để không phải nhìn những giọt nước mắt của các anh khi nói lời từ biệt. Nếu có thể, tôi muốn trả lại chiếc cup vô địch Premier League để giữ Cech và những người khác ở lại vì đối với tôi, các anh, những Cech, Lampard, Terry hay Ashley Cole mãi mãi là những nhà vô địch trong tim của NHM Chelsea.
(Bạn đọc: Nhơn Bình)
|
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.
Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.
Trân trọng,
Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam