Câu chuyện bắt đầu bên khung cửa sổ mờ hơi nước của một khách sạn tại Lugo, nơi đội tuyển U21 Tây Ban Nha đóng quân. Cristhian Mosquera ngồi đó, chăm chú xem lại một phân cảnh kinh điển trong bộ phim "The Full Monty".
Trên màn hình, nhân vật Gerald gào lên trong tuyệt vọng khi cố gắng xếp đám đàn ông thành một hàng ngang thẳng tắp: "Chúa ơi! Tất cả những gì tôi muốn là các cậu đứng thành một hàng thẳng tắp. Tôi phải làm gì đây?". Và rồi câu trả lời hài hước vang lên: "Đó là bẫy việt vị kiểu Arsenal mà, đúng không?".
Mosquera bật cười sảng khoái. Với chàng trai trẻ sinh năm 2004 này, hình ảnh hàng phòng ngự trứ danh của Tony Adams năm xưa không chỉ là một chi tiết hài hước trong văn hóa đại chúng, mà còn là một di sản, một tiêu chuẩn vàng mà anh đang nỗ lực tái hiện tại sân Emirates.
Nỗi đau khi bức tường thành sụp đổ
Thực tế, sự so sánh ấy không hề khập khiễng. Cho đến trước chuyến làm khách tới sân Ánh Sáng của Sunderland, khi Brian Brobbey của Sunderland ghi bàn gỡ hòa. Arsenal đã trải qua một hành trình phòng ngự siêu thực, họ thắng 8 trận liên tiếp và giữ sạch lưới trọn vẹn cả 8 trận đó.
Hơn 13 tiếng rưỡi đồng hồ thi đấu mà không một chân sút nào có thể đánh bại được hàng thủ Pháo thủ. Nhưng khi kỷ lục bị phá vỡ, nỗi đau là có thật với chàng trai 21 tuổi. "Nếu bạn đã trải qua vô số trận đấu mà không để ai ghi bàn, thì khi điều đó xảy ra, cảm giác đau đớn hơn nhiều," Mosquera chia sẻ với giọng trầm ngâm. "Nhưng đối phương cũng biết cách để ghi bàn và thật khó để duy trì thống kê đó mãi mãi."
Dù thừa nhận không hiểu rõ tường tận về bản sắc phòng ngự huyền thoại của Arsenal thập niên 90, nhưng Mosquera yêu say đắm cái cảm giác hiện tại, cảm giác được là một phần của tập thể vững mạnh.
Anh nói: "Tôi không biết Arsenal có bản sắc phòng ngự đó trong thập niên 80 và 90, nhưng tôi thích điều đó, thật đấy. Thật tốt khi thấy điều đó ở hiện tại: một đội bóng vững như bàn thạch, khiến đối thủ cực kỳ khó khăn... Những con số thật điên rồ."
Giá trị của"món hời và sự điềm tĩnh bẩm sinh
Khi Arsenal chi 13 triệu bảng để đưa anh về từ Valencia, nhiều người chỉ xem đây là một khoản đầu tư cho tương lai. Nhưng David Gordo, huấn luyện viên U21 của anh, gọi đó là một "món hời". Bản thân Mosquera cũng ý thức được sức nặng của đồng tiền nhưng không để nó gây áp lực lên đôi chân mình.
"Đó là con số bạn không thực sự nghĩ đến, nhưng khi dừng lại ngẫm nghĩ, đó là tiền thật, rất nhiều tiền," anh thật thà thú nhận.
Không phải là của để dành, Mosquera đã lập tức khẳng định giá trị với 15 lần ra sân trên mọi đấu trường, đóng góp vào thành tích giữ sạch lưới siêu hạng của Pháo thủ tại Ngoại hạng Anh và vòng bảng Champions League.
Cựu hậu vệ Valencia bỏ ngoài tai những ồn ào mạng xã hội: "Tôi không quan tâm đến tiền bạc, đến việc được gọi là 'món hời', và tôi không quan tâm mạng xã hội... Mọi người xung quanh tôi và cả ở CLB nữa đều nói: 'Này, họ rất hài lòng về cậu đấy.' Và đó là điều quan trọng nhất: đến đây và để lại dấu ấn."
Bản lĩnh ấy được thể hiện rõ nhất trong ngày anh ra mắt tại chảo lửa Anfield tháng 8 vừa qua. Vào sân thay William Saliba chỉ sau 5 phút bóng lăn, trước sức ép của hàng vạn khán giả Liverpool, chàng trai 21 tuổi vẫn giữ được cái đầu lạnh đến khó tin.
"Đó là câu hỏi mọi người hay hỏi nhất: 'Cậu không thấy run trước bao nhiêu khán giả thế à?' Tôi luôn nói không," Mosquera khẳng định chắc nịch. "Tôi chưa bao giờ có cảm giác bồn chồn, lo lắng kiểu đó. Không dễ để kiểm soát tâm trí trong tình huống đó nhưng đó là phẩm chất tôi có: bình tĩnh, thư thái. Đó là những gì mọi người thấy hôm đó. HLV chỉ nói tôi rằng hãy là chính mình."
Hai dòng máu và sự hy sinh thầm lặng của cha mẹ
Sự điềm tĩnh đáng kinh ngạc trên sân cỏ phản chiếu chính tính cách và quá trình trưởng thành của Mosquera. Anh tự nhận mình là người trầm tính, khác hẳn cậu em trai Yulian sôi nổi. Sinh ra tại Alicante trong một gia đình nhập cư gốc Colombia, anh mang trong mình niềm tự hào mãnh liệt của hai dòng máu.
"Thật buồn cười; câu hỏi này luôn xuất hiện: 'Cậu yêu nước nào hơn?' Nhưng tôi không nghĩ việc có hai nền văn hóa, hai bản sắc là điều khó khăn. Tôi cảm thấy thỏa mãn khi là biểu tượng của một Tây Ban Nha thế hệ mớii" Mosquera chia sẻ đầy tự hào.
Đằng sau thành công của anh là sự hy sinh vô bờ bến của cha mẹ. Họ đến Tây Ban Nha đầu những năm 2000 để tìm kiếm sự ổn định, chấp nhận làm những công việc tay chân vất vả nhất. Mosquera nhớ lại: "Cha mẹ tôi đến đây tìm việc làm để trang trải cho cuộc sống. Cha tôi làm bất cứ việc gì có thể: một tháng ở công trường xây dựng, rửa bát trong nhà hàng. Mẹ tôi thì dọn dẹp nhà cửa."
Chính sự hy sinh ấy là động lực để cậu bé Mosquera rời nhà năm 12 tuổi, gia nhập lò đào tạo Valencia, bắt đầu cuộc sống tự lập khắc nghiệt.
Định mệnh với Pháo thủ và Hào quang của Arteta
Định mệnh đã đưa Mosquera đến với Arsenal chỉ một tháng sau sinh nhật tuổi 21, nhưng tình yêu với Pháo thủ thì đã nhen nhóm từ thuở bé. Anh luôn cảm nhận được Arsenal tỏa ra một thứ sức hút khác biệt.
"Thực tế, đội bóng yêu thích của tôi là Arsenal," anh tiết lộ. "Các cầu thủ, màu áo. Tôi thấy họ có gì đó khác biệt: họ có một thứ gì đó, một ánh hào quang."
Và khi cơ hội đến, chỉ cần một cuộc điện thoại với Mikel Arteta, mọi thứ đã được định đoạt. "Trước khi tôi quyết định, một người trong đội ngũ của tôi nói: 'Khoảnh khắc cậu nói chuyện với Mikel, không đời nào ông ấy không thuyết phục được cậu.' Và đó chính xác là những gì đã xảy ra. Khi cuộc gọi kết thúc, điểm đến của tôi không thể rõ ràng hơn."
Nói về người thầy đồng hương, Mosquera không giấu được sự ngưỡng mộ: "Có, hoàn toàn, hoàn toàn [về sự nhiệt huyết]. Ông ấy thực sự sống vì bóng đá, lớn lên với nó, trải nghiệm mọi thứ. Bạn thấy điều đó khi ông ấy nói chuyện. Ông ấy yêu thích từng chi tiết, nhìn thấy những điều mà mắt người khác không thấy. Tôi rất hạnh phúc khi được chơi bóng đá theo cách của Arteta"
Kiến trúc sư nội thất giữa lòng London đa văn hóa
Cuộc sống tại London của Mosquera cũng đầy màu sắc thú vị, xóa tan mọi định kiến về sự lạnh lùng của người Anh. "Tôi hòa nhập siêu nhanh. Điều tôi thích nhất về London là bạn đến đó và cứ nghĩ về việc người Anh lạnh lùng, hóa ra điều đó không đúng chút nào. Tôi từng ở khách sạn nhưng nhờ CLB giúp đỡ, tôi đã có một ngôi nhà," anh vui vẻ kể.
Một chi tiết bất ngờ và đầy chất nghệ sĩ về chàng trung vệ thép này là niềm đam mê với cái đẹp. Ngoài những giờ phút căng thẳng trên sân cỏ, anh đang theo đuổi một con đường học vấn khác biệt.
"Tôi từng học khoa học thể thao nhưng giờ tôi bắt đầu học đại học trực tuyến về thiết kế nội thất. Đó là thứ tôi luôn thấy hấp dẫn và tôi nghĩ: 'Tại sao không?'" Mosquera cười lớn khi chia sẻ về dự định trang trí ngôi nhà mới tại St Albans.
Anh yêu sự đa dạng của London: "“Tôi cứ được mọi người đến thăm. Chúng tôi đi London để tham quan các địa điểm. Mẹ tôi là hướng dẫn viên du lịch. Đó là một thành phố tuyệt vời, với tất cả mọi thứ trên đời đều hiện hữu tại nơi đây. Nơi này thật sự rất đa dạng. Tôi thích cảm giác đa văn hóa ở đây.”
Triết lý ngôi nhà cấm xâm phạm
Nhưng trên hết, điều khiến Mosquera thực sự thăng hoa chính là văn hóa bóng đá tại Ngoại hạng Anh. Anh đã hoàn toàn bị chinh phục bởi nhịp độ trận đấu dồn dập và sự cuồng nhiệt của khán giả. "Nó khác rất nhiều. Trên hết là nhịp độ: lên và xuống, trực diện hơn. Tôi yêu nó," anh nói khi so sánh với bóng đá Tây Ban Nha.
Và mùa giải năm nay chính xác là thời điểm đặc biệt. Arsenal đang dẫn đầu cả Ngoại hạng Anh lẫn Champions League. Họ là ứng viên hàng đầu cho chức vô địch quốc nội mà họ đã đánh rơi suốt 21 năm, lâu hơn cả tuổi đời của Mosquera hai tháng.
Họ cũng là một trong những ứng cử viên nặng ký cho một danh hiệu Châu Âu, thứ mà CLB vẫn còn thiếu trong phòng truyền thống. Đội bóng thi đấu với một sự bền bỉ, quyết liệt, với chỉ 7 bàn thua tại Ngoại hạng và 1 bàn thua tại đấu trường Châu Âu
Dưới triều đại của Arteta, tinh thần chiến đấu được nâng lên một tầm cao mới. Mỗi pha phòng ngự thành công mang lại một cơn hưng phấn tột độ mà anh gọi là "subidon".
"Nó mang lại cho bạn cảm giác 'subidon', một cơn phê, một sự gia tăng lòng tự trọng. Và đó là điều HLV và ban huấn luyện nói với chúng tôi: hãy tận hưởng việc phòng ngự... Những hành động điển hình như tắc bóng hay chặn bóng: hãy ăn mừng chúng. Điều đó mang lại sự sống cho đội bóng."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Mosquera đúc kết lại triết lý phòng ngự của Arsenal bằng một hình ảnh ẩn dụ đầy kiêu hãnh, phản ánh đúng tư duy của một người đang học thiết kế nội thất:
"Chúng tôi rất, rất ý thức về những gì mình phải làm. Khung thành là ngôi nhà của chúng tôi và không ai được phép xâm phạm, không ai được phép lại gần khu vực của chúng tôi... Ngôi nhà của chúng tôi: cấm xâm phạm. Bên trong phòng thay đồ, chúng tôi tin vào chính mình. Chúng tôi biết mình có khả năng gì, chúng tôi biết mình có thể đi đến đâu."
Cristhian Mosquera không chỉ là trung vệ tài năng mà còn là hình mẫu cho một thế hệ cầu thủ mới, đầy khát vọng và sẵn sàng vượt qua mọi thử thách để chinh phục đỉnh cao.













